Tần Phong đi đến khu biệt thự, ngoài ý muốn phát hiện nơi này lại rất ít dị thú, đợi đến khi đi đến một khu vực xa hoa nhất mới phát hiện bên ngoài lại rải đầy bột đuổi thú, hơn nữa có bóng người hoạt động trong tòa đại lâu này.
Xem ra người đến nơi này đã tự tổ chức thành đội ngũ bảo vệ bản thân.
Tần Phong bước vào trong phạm vi bột đuổi thú màu trắng, hắn nhạy bén cảm giác được có người đang khóa chặt mình.
Dù không có ý thức lực, Tần Phong vẫn có thể cảm ứng ra được, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Một họng súng đen ngòm đã chỉ về phía Tần Phong.
“Có người đến!”
“Là một năng lực giả cấp B!”
“Hình như ta biết hắn, là vị tướng quân mới nhậm chức, châu trưởng Bắc Hải châu, gọi là Tần Phong!”
“Thu súng, thu súng!”
Một người trong số đó vội vàng nói, sau đó mở ra cửa lớn, bước nhanh ra đón.
Tần Phong đi đến cửa biệt thự, đã thấy cánh cửa lớn đối diện mở ra, một nam nhân khôi ngô đi ra, sau lưng còn có hai người đi theo.
Tần Phong liếc nhìn, biết ba người này đều là năng lực giả cấp B.
“Chào ngươi, Tần Phong tướng quân, ta là tướng quân Ninh Hâm của liên minh nhân loại!”
“Tần Phong tướng quân, chào ngươi, ta là quân đoàn trưởng trú thủ quân Sùng Lạc thành Long Đào!”
“Ta là Chu Sách!”
“Chào các ngươi!” Tần Phong bắt tay với ba người, thoạt nhìn đã tìm được tất cả năng lực giả cấp B ở trong Sùng Lạc thành, những người này đều chưa tử vong, hơn nữa vẫn còn sống sót.
Hơn nữa, bọn họ đã tổ chức được cách phòng ngự hữu hiệu nhưng không có cách nào đi thủ hộ người khác, người cầm đầu cũng có thân phân cao nhất dĩ nhiên là Ninh Hâm này!
Hắn ta cũng là tướng quân trong liên minh Hoa Hạ giống như Tần Phong!
“Đi vào rồi nói!”
Ninh Hâm dẫn Tần Phong đi vào trong biệt thự, vừa đi vừa giải thích.
“Thật xin lỗi, hiện tại xảy ra tình huống như vậy, ta không có cách nào ngăn cản và rút lui, vì chúng ta đã không còn đường để lùi, hơn nữa chúng ta cũng không có thực lực để lùi lại!”
Hắn ta chỉ hai cấp B đi theo phía sau, không hề nghi ngờ hai người kia đều là Dị năng giả.
Hai người hoàn toàn đánh mất lực chiến đấu, còn lẽ còn không có cách nào chỉ huy người khác, nếu làm vậy rất có thể sau này bọn họ cũng gặp nguy hiểm.
“Không sao, hiện tại người trong khu biệt thự đều ở đây sao?” Tần Phong hỏi.
“Ừm, đều ở nơi này!”
“Lần này ta cũng tiếp nhận phân phó của Giang Hào Lâm muốn ta đến cứu thê tử của hắn, ta muốn gặp vị phu nhân này xác nhận một chút!” Tần Phong nói.
Ninh Hâm thay đổi sắc mặt.
Tần Phong lập tức nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Sao thế, có vấn đề?”
Theo lý thuyết, thân phận địa vị của Giang Hào Lâm rất tôn quý, hắn ta cộng sự với mấy người này lâu dài chắc những người này cũng có biết được.
Những người này nhíu mày là có ý gì, nữ nhân kia xảy ra việc gì sao?
Ngay lúc này, Tần Phong nghe một tiếng soạt vang lên như là tiếng thủy tinh bị đụng vỡ truyền đến, ngay sau đó một bóng người rơi vào bụi cỏ ở bên ngoài.
“Đệt, tiện nữ nhân nhà ngươi!”
Một tiếng rống giận dữ hùng hổ truyền đến, ngay sau đó một người nhảy xuống từ trên lầu, giẫm lên mặt đất phát ra một tiếng bịch, hiển nhiên lực lượng rất to lớn.
Người này chắc chắn là một đại sư khổ luyện.
Ánh mắt Tần Phong nhìn sang lại thấy một nam nhân chỉ mặc quần cộc, những vị trí còn lại trần truồng chạy mấy bước đuổi theo một nữ nhân, đưa tay tát một cái xuống.
Nữ nhân kia cũng có chút thực lực lại không có cách nào chống lại, lúc này chỉ có thể gầm thét.
“Trương Võ, năm đó đúng là ta mắt mù mới giữ một tên sói mắt trắng như ngươi ở bên cạnh làm cảnh vệ, cho dù hôm nay ra chết cũng không để ngươi được như ý!”
Nam nhân kia một phát bắt lấy khuôn mặt nữ nhân, răng rắc một cái làm lệch khớp cằm của đối phương đề phòng nữ nhân này tự sát.
“Ha ha ha ha, lão tử nhìn dáng vẻ này của ngươi là muốn bày đền thờ trinh tiết? Ngươi làm cho ai nhìn? E rằng bây giờ Giang Hào Lâm đã chết ở bên ngoài đi, không có lão tử, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sót đến bây giờ, nếu không có ta thì ngươi đã sớm bị dị thú ăn, ngủ với ngươi một chút đã kêu gào lên, ngươi còn tưởng mình là mâm đồ ăn!”
Hai người kia cãi nhau cũng chỉ có một phút, Tần Phong đã từ trong biệt thự đi ra mặt cỏ bên ngoài, lúc này nghe thấy nam nhân kia nhắc đến tên Giang Hào Lâm lập tức hiểu rõ thân phận của nữ nhân này.
“Lâm Ngọc Đình?” Tần Phong hỏi.
Nữ nhân kia ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên nhìn Tần Phong, sau đó lại nhìn mấy người đi theo sau lưng Tần Phong, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ oán hận.
Vừa nãy những người này nhìn mình bị lôi đi, lại không có ai để ý nàng là một nữ nhân.
Vì Lâm Ngọc Đình có thực lực thấp lại không biết Giang Hào Lâm sống hay chết, nhìn tình huống hiện tại của hai Dị năng giả này, e rằng Giang Hào Lâm ở trên tường thành phía ngoài cùng đã bị dị thú xé nát.
Tần Phong mặc kệ ánh mắt của đối phương, cũng đã xác định thân phận của nữ nhân này.
Trong lòng Tần Phong cũng hơi giận dữ, không ngờ hai nhiệm vụ trông có vẻ đơn giản, cái thứ nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cái thứ hai lại thiếu chút nữa không có cách nào giải thích.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo