“Có phải phong tục đặt quan tài trong nhà đấy không?” Phùng Minh Long bước chậm lại, muốn nói chuyện với người phụ nữ hai gương mặt kia nhưng cô ta chỉ phớt lờ gã.

Việc đặt quan tài ở những ngôi làng vắng vẻ thế này không phải là chuyện hiếm. Ở một số làng quê hẻo lánh, chỉ còn lại những người già chịu trụ lại. Không còn cách nào khác, họ đành phải tự tay chuẩn bị cho ma chay của bản thân, vì thế nên sẽ xảy ra tình trạng đặt quan tài sẵn trong nhà thế này.

Điều đáng sợ thực sự không phải là để quan tài trong nhà, mà là phải xem coi có ai nằm trong quan tài hay không, hoặc là một thứ gì đó khác.

Tôi cầm điện thoại chiếu đường, đưa tay định mở hờ cánh cửa để vào trong; nhưng hành động này đã bị 3 người kia ngăn lại.

“Anh Lộc, anh định làm gì?”

“Này số 12, đừng lộn xộng. Chuyện xảy ra ở cây hòe kia chưa dạy cho anh một bài học à?”

Tôi ngước mắt lên, nhìn Vương Sư và Phùng Minh Long: “Quan tài được đặt trong nhà. Nếu là quan tài rỗng thì dễ nói, nhưng chúng ta sẽ phải làm gì nếu có những thứ khác được giấu trong quan tài? Thừa dịp chưa tiến vào sâu trong làng, đang ở gần lối ra, chúng ta nên dò xét rõ ràng trước đã. Ngộ nhỡ có nguy hiểm, còn biết đường mà chạy chứ! Đúng không?”

“Cửa mở một nửa, rõ ràng là không phải để chờ anh tiến vào. Các anh đã theo tôi vào làng, vậy phải tuân theo tập tục của làng. Đừng làm phiền người khác. Nếu thật sự gặp nguy hiểm mà bỏ mạng, đừng trách tôi không nhắc trước.” Cô gái mang hai gương mặt liếc tôi một cái; một nửa bên mặt đầy vết sẹo ấy vặn ra một nụ cười lạnh lùng.

Nhìn vẻ mặt này của cô ta, tôi lập tức nghĩ ngay đến Lộc Hưng. Ở một khía cạnh nào đó, hai người họ thực sự quá giống nhau.

“Được rồi, tôi nghe theo các người.” Nếu đã cùng một đội, tôi cũng không muốn cãi vã với họ vì một chuyện nhỏ này.

Dời mắt khỏi chiếc quan tài, 3 người chúng tôi đi theo người phụ nữ có hai gương mặt kia, đi về phía trung tâm của ngôi làng.

Con đường đất trong thôn vắng rất hẹp, nhưng trên đường không hề có cỏ dại um tùm. Hình ảnh này tạo cảm giác thường xuyên có người đi tới đi lui mỗi ngày nơi đây.

Về cơ bản, tôi cũng hình dung được cách bố trí của các căn nhà trong ngôi làng này. Chúng được chia thành hai khu vực, bên trong và bên ngoài; tất cả chia cách nhau bởi một con đường đất trải dài từ hướng Nam đến hướng Bắc.

Tôi dùng điện thoại di động để quay phim; tất cả những khán giả xem stream cũng đều có thể thấy rõ phong cảnh của ngôi làng.

“Bán Tiên có ở đây không? Tôi đang tiến sâu vào trong làng. Nơi này tạo ra một cảm giác rất kỳ lạ trong tôi. Đây rõ ràng chỉ là một vùng nông thôi hoang vắn, nhưng có sao tôi luôn nghĩ là có người dân định cư tại nơi này. Cơ mà, không có điện, không có lửa khói, không có ruộng đồng, chỉ với một cái giếng ở đầu thôn thì làm sao có thể nuôi sống được mọi người? Tôi hoài nghi đây là một thôn quỷ. Càng đi vào trong, tôi càng cảm thấy khó chịu, nhưng chẳng rõ nguyên nhân do đâu.”

- Anh streamer, chẳng lẽ anh quay livestream linh dị riết rồi sợ bị block kênh, thế nên cuối cùng chuyển sang quay stream về đề tài sinh tồn nơi hoang dã rồi à? Please! Đừng quên ý định ban đầu của anh nha!

- Season 1 của chương trình Đột Kích Buổi Đêm vào Ngôi làng Quả phụ nhỉ?

- Khui hòm đi anh! Khui mấy cái hòm kia ra! Em muốn tìm ra người bạn trai cũ đã thất lạc của em!

- Các chú gây khó dễ cho anh streamer rồi! Nơi rừng núi hoang vắn thế này, vậy mà anh còn on stream với một bà chị có hình dáng quyến rũ đến vậy? Em sắp mất khống chết với thú tính của bản thân rồi nè!

Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành chợt gởi một mẩu tin:

- Anh bạn trẻ, phải cẩn thận, không được sơ suất. Không thể dùng dăm ba câu mà có thể nói rõ độ quỷ dị của nơi này đâu. Ta lấy đại một ví dụ nhé, cậu có phát hiện rằng, tại khu vực cửa chính của tất cả các căn nhà nơi đây đều không có ngưỡng cửa hay không?

“Ngưỡng cửa ư?” Trước đó, tôi cũng từng thấy, nhưng không mấy quan tâm.

Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành nói tiếp:

- Trong kiến trúc truyền thống Trung Quốc của chúng ta, ngưỡng cửa là một phần không thể thiếu. Có cửa ra vào, thì phải có ngưỡng cửa. Khi ra vào cửa, ai cũng phải bước qua ngưỡng cửa để giảm lực bước chân, ngăn cản rắn rít và côn trùng vào nhà. Tất nhiên, ngưỡng cửa còn có ý nghĩa sâu xa hơn. Phong thủy của ngưỡng cửa rất quan trọng đối với toàn bộ cả ngôi nhà, tương đương với một bộ phận của nền móng.

Hiện tại, giữa cánh cửa và mặt đất lại có một khe hỡ, và chính vì sự tồn tại của khe hở này mà ảnh hưởng đến toàn bộ vận thế của gia đình, khiến vận thế của gia đình từ trong nhà bị chảy ngược ra bên ngoài, trở nên lỏng lẻo. Nếu có xây ngưỡng cửa để lấp kín khe hở này, như vậy có thể giúp giữ lại vận thế, giữ lại tài vận, của cải, đồng thời cũng có thể ngăn cản gió lạnh từ bên ngoài xâm nhập vào.

- Còn một vấn đề nữa. Trong phong thủy, các công trình kiến trúc truyền thống không chỉ chú ý đến việc đặt ngưỡng cửa, mà còn phải xây thêm bậc tam cấp để ngăn không cho cô hồn dã quỷ xâm nhập vào nhà. Chắc cậu cũng biết mấy câu chuyện về cương thi được kể truyền miệng trong dân gian. Chúng thường di chuyển bằng cách chụm 2 chân mà nhảy. Nếu bậc thềm hay ngưỡng cửa quá thấp, chúng sẽ nhảy thẳng vào trong nhà.

Đọc hết mấy dòng chém gió của Lưu Bán Tiên, tôi im lặng gật đầu. Rốt cuộc đúng là người trong nghề, tuy không hiểu rõ lắm nhưng tôi cảm thấy rất có lý: “Bán Tiên, ngôi làng hoang vắng đổ nát này tọa lạc đơn độc giữa miền rừng núi. Ngộ nhỡ, đây là do người ta quên xây ngưỡng cửa, hoặc do thiếu thốn vật tư...”

Dường như Lưu Bán Tiên biết tôi định nói gì, thế nên khi tôi chưa kịp nói hết thì ông ta lại bắt đầu chém gió tiếp tục:

- Càng là địa phương vắng vẻ, càng phải tin điều này. Huống chỉ, chỉ xây một cái ngưỡng cửa thôi thì đâu có tốn bao nhiêu vật tư đâu. Ta rất lấy làm hiếu kỳ, vì sao tất cả các ngôi nhà nơi đây lại không xây ngưỡng cửa. Ta có một giả thuyết, chỉ là không biết có nên nói ra hay không.

“Mời ngài nói thẳng, xin đừng ngại.” Tôi chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, không muốn bỏ sót bất cứ một nội dung nào.

Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành nói:

- Có một con đường chính trong làng, đi thẳng vào bên trong. Đường đi rất sạch sẽ, không hề có cỏ dại; rõ ràng là có thứ gì đó thường xuyên đi qua đi lại trên con đường. Bên cạnh đó, trong nhà có đặt quan tài, cửa nhà nửa đóng nửa mở - điều này có nghĩa là: Chờ đợi người chết quay về nhà. Nếu quả thật là thường xuyên có người chết đi vô đi ra ngôi nhà, vậy là đã có thể giải thích hết tất cả những đặc điểm nơi đây. Chuyện thiếu đi ngưỡng cửa cũng hết sức bình thường.

“Tại sao tôi lại cảm thấy câu nói này của ngài vô cùng quái đản ấy nhỉ?” Nhìn về phía ngôi nhà với cánh cửa nửa đóng nửa mở kia, nhớ lại nội dung mà Lưu Bán Tiên vừa chém gió, lòng bàn tay của tôi chợt ướt đẫm mồ hôi: “Theo như ngày nói vậy, ngôi làng này không những có 'dân trong làng,' mà số lượng còn là không hề ít nữa ư?”

- Kỳ thật, đây cũng là một tin tức tốt. Phải giải thích thế nào đây? Sinh tử gắn bó; nếu đã có người chết trở về, vậy chắc chắn phải có người sống dẫn đường. Anh bạn trẻ, cậu phải biết nắm bắt cơ hội. Không phải dễ dàng gì để có thể gặp gỡ người sống giữa âm Dương gian. Bọn họ chính là hy vọng để cậu thoát khỏi nơi đây.

“Cảm ơn Bán Tiên đã chỉ rõ manh mối.” Tôi thầm nhớ kỹ điều mà Bán Tiên vừa nhắc nhở, sau đó âm thầm vạch ra một kế hoạch nhỏ trong lòng.

Thiết Lĩnh Bưu Gia tặng thưởng 999 minh tệ cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Mỗi lần thấy anh streamer tương tác với khán giả xem stream, sau đó cả hai nói hàng đống lý thuyết mà chẳng ai hiểu nỗi, để rồi tỏ vẻ như mình đã nắm chặt Thiên cơ trong lòng bàn tay.... Hình tượng này siêu ngầu luôn nha!

Nhà Vua Của Những Bộ Phim Dở Tệ tặng thưởng 99 minh tệ cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Tôi từng thấy Lưu Bán Tiên hiện thân để tăng tính tươ8ng tác trong buổi livestream đầu tiên, hợp tác với anh streamer để câu kéo tặng thưởng. Không ngờ rằng, ông ấy lại xuất hiện trong tập 11 này nha. Lão tiên sinh, ngày cũng khỏe mạnh quá đi.

Teletubbies chết bởi mưu sát tặng thưởng 1 nguyên bảo cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Nể mặt Lưu Bán Tiên, tặng anh một tỷ.

Mọi người bắt đầu chém gió; nhờ livestream bằng góc nhìn thứ nhất, quả thật không khí náo nhiệt được cải thiện hẳn lên. Hiện tại, lượt view đã ở mức khoảng 9000 người xem.

Lượt view và tặng thưởng đều là chìa khóa tính điểm cho chương trình livestream. Nghĩ đến đây, tôi nở một nụ cười trên môi, dời mắt khỏi màn hình điện thoại rồi nhìn về bóng lưng của người phụ nữ có hai gương mặt kia.

Đi bộ chừng 10 phút, mọi người đã đến khu vực trung tâm của ngôi làng. Ở đây có mấy toà nhà bằng đá được xây lên hai ba tầng; các toà nhà nối liền nhau, không có kẽ hở.

Người phụ nữ mang hai gương mặt kia nhanh chóng lướt qua mấy tòa nhà bằng đá ở giữa, đi đến tòa nhà hai tầng ờ rìa ngoài cùng: “Các người chờ ở bên ngoài nhé. Trong thôn có quy tắc, người bên ngoài không thể tùy tiện tới gần.”

Nói xong, cô xoay người tiến vào ngôi nhà lầu bằng đá, để lại mấy người đàn ông chúng tôi đang đứng bên ngoài.

“Các anh có để ý giọng điệu của cô ta hay không? Trong thôn có quy tắc, người bên ngoài không thể tùy tiện đến gần; điều này chứng tỏ nơi đây chắc chắn phải có người sống, ước chừng số lượng khá nhiều.” Vương Sư vuốt nhẹ lên vách tường của ngồi nhà trước mặt: “Ngôi nhà trông rất cũ kỹ, ngôi làng này không hề đơn giản nha.”

“Có người sống cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Cái mà tôi đang sợ là những thứ khác, chứ không phải người.” Tôi cười nhẹ, không hề nói thẳng thừng ra, chỉ là cảnh tỉnh sớm cho bọn họ một chút: “Từ lúc ban đầu, ba người chúng ta kể như đã là đồng bọn cùng nhau sống chết rồi. Chờ lát nữa, dù gặp phải bất cứ chuyện kỳ quái gì thì cũng đừng quá kinh sợ nhé.”

“Ừm, tôi nghe theo hai anh.” Trong 3 người, Phùng Minh Long là kẻ có biểu hiện phổ thông nhất, nhưng tôi biết rõ là gã ấy đang giả vờ.

Không lâu sau, cánh cửa gỗ bên ngoài ngôi nhà bằng đá mở ra; khuôn mặt của người phụ nữ có hai gương mặt dường như hòa hoãn đi rất nhiều: “Các anh vào đi; A ba muốn gặp các anh.”

“A ba?” Tôi cúi đầu xuống, tiến lên đầu đội hình rồi đi cô gái kia. Không gian trong nhà không quá lớn, bày trí rất đơn giản. Có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng sặc sỡ đang ngồi ở lối vào đại sảnh. Ông ta không hề nói gì, gần 4/5 tròng mắt đều là tròng trắng.

“Đây là bố của cô ư?”

Nghe tôi hỏi, cô gái có hai gương mặt kia sững sờ một lúc rồi nói: “A ba là thổ ngữ của chúng tôi, có nghĩa là Bà nội lớn. Các anh đứng chờ ở đây nhé, xíu nữa là Bà nội lớn đến gặp các anh.”

Tôi, Vương Sư và Phùng Minh Long đều đứng yên tại đó. Cũng không lâu lắm, một người phụ nữ áng chừng ở độ tuổi 40, mặc áo choàng sặc sỡ che kín người, cõng một xác chết trên lưng, chậm rãi bước xuống từ tầng 2.

 

1.54097 sec| 2439.656 kb