“Anh làm gì mà hỏi nhiều câu vậy? Biết đáp án thì được gì?” Cô nhân viên kia đáp trả với một giọng điệu trêu tức. “Đoàn tàu này bị một vài con côn trùng nhỏ trốn lên, nhưng không sao, tôi sẽ lần lượt thanh trừ nó.”
Trái tim tôi cứ nhảy loạn xạ; không chỉ bản thân, tôi còn sợ người phụ nữ này còn phát hiện ra bà cụ Văn và gã Vương Sư kia nữa.
“Làm thế nào mà cô ấy phát hiện ra?” Tôi tự hỏi bản thân đã che giấu rất kín rồi mà, “Cũng có thể là cô ấy cố tình lừa dối mình; chưa đến thời khắc cuối cùng, mình không thể tự rối loạn được.”
Tôi nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường, sau đó cười nhẹ: “Cô dẫn tôi đi đâu thì tôi đi đó. Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Cô tiếp viên thấy tôi bình tĩnh như vậy thì liếc xéo tròng mắt nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu: “Lộc Hưng, anh rất thú vị. Tôi nhớ kỹ tên của anh rồi.”
Cô ấy đưa tôi ra khỏi toa tàu ngày 29/10, vừa đi đến nơi giao nhau giữa hai toa thì đoàn tàu chợt rung lắc dữ dội, sau đó từ từ giảm tốc độ dần.
“Sắp đến trạm dừng rồi ư?” Cô tiếp viên lấy ra cuốn sổ bìa vàng, nhìn lướt qua rồi nói “Coi như anh may mắn, cứ trở về chỗ ngồi trước đi. Lát nữa, tôi sẽ đi tìm anh.”
Có hy vọng xuất hiện! Tôi nhẹ nhàng thở phào, lập tức quay lại vị trí cũ.
Thấy tôi trở về, phản ứng của những người ngồi tại đây đều khác nhau. Thường Phỉ Phỉ khoa tay múa chân với tôi, ngụ ý hỏi thăm về tình hình của chồng và con mình. Người phụ nữ ngồi ngoài cùng với hai bên mặt khác nhau kia cũng liếc tôi một cái. Nhưng chuyện khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là, bà cụ Văn mở đôi mắt trắng dã ra, xoay mặt về phía tôi, ho hai lần rồi thì thào: “Sau trạm này, trạm tiếp theo chính là miếu Thổ Địa.”
Nghe cụ nói vậy, tôi thầm nghĩ: “Chỉ cần mình có thể xuống tàu ở trạm sau là thành công trong lần livestream này rồi. Chỉ là, không biết cô tiếp viên kia có cho mình cơ hội lần này không nữa.”
Nhìn ra giữa lối đi nhỏ, hình như là do cố ý, cô tiếp viên kia đứng ngay giữa vị trí giao nhau của hai toa tàu để đọc danh sách từ quyển sổ bìa hồng. Cô ta đưa lưng về phía, tựa như cơ bản là chẳng sợ tôi bỏ chạy vậy.
“Sau khi Lô Văn Xương bị cô tiếp viên kia dẫn đi thì thần trí đều bị mất sạch. Những gì mà Vương Sư nói đều là sự thật. Chuyến tàu này quá kỳ quái, không thể cứ để mặc cô ta nắm mình xoay vòng vòng như vậy.” Trong lòng vừa nghĩ thế, nhưng không có nghĩa là tôi có đủ khả năng phản kháng. Lúc này, lá bùa lợi hại nhất trên người tôi Bắc Đẩu đại thần chú. Đáng tiếc, đoàn tàu này đi xuyên qua đường hầm, xung quanh không có ánh sao, không nhìn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh, thế nên sức mạnh của lá bùa cũng bị giới hạn... Còn âm Dương Quỷ Thuật và 3 con quỷ bên trong vòng quỷ, tôi không định triệu hồi chúng ra ngoài. Nếu suy đoán của tôi là đúng, tất cả mọi người trên chuyến tàu này đều đã chết. Vậy, ắt hẳn đối phương phải có phương pháp đặc biệt dành cho quỷ và người chết. Nếu triệu hồi 3 con quỷ kia ra, e rằng sẽ bị trấn áp ngay từ lúc đầu.
“Còn thứ gì trong tay mình mà có thể đe dọa được cô tiếp viên kia không nhỉ? Bùa chú? Hay Kinh Phật?” Tôi nghĩ đến một vài phương án, nhưng đều tự bỏ qua.” Vương Sư từng nói, gã nắm giữ một điểm yếu trên người cô tiếp viên, có thể trì hoãn được cô ta trong một ít thời gian. Xem ra, nếu mình muốn xuống tàu thành công, vậy phải hợp tác với gã mới được rồi.
Theo tính cách của Vương Sư, gã sẽ không lừa dối tôi về vấn đề quan trọng như vậy. Hơn nữa, gã đã lên tàu sớm hơn tôi rất nhiều, nên biết nhiều thông tin hơn tôi cũng là chuyện hợp lý: “Kẻ đó đầy ý nghĩ xấu, chắc chắn còn che giấu manh mối nào đó mà chưa nói cho mình biết. Nhưng mình với gã có chung mục tiêu, chỉ cần hợp tác nhau là cả hai đều thắng.”
Ngay khi tôi đưa ra quyết định, khung cảnh bên ngoài đoàn tàu chợt thay đổi hẳn. Tầm mắt của tôi chợt có thể nhìn thấy xa hơn, mơ hồ còn có thể nhìn đến dãy núi màu đen xa xa nữa.
“Tình hình quái gì đây? Chuyến tàu này không phải luôn chạy bên dưới lòng đất hay sao? Tại sao lại chạy ra khỏi đường hầm rồi?” Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đã thay đổi; vị trí của tôi cách rất xa cửa sổ nên khó mà nhìn thấy rõ: “Vậy, rốt cuộc là mình đã ở dưới lòng đất, hay bên trên mặt đất đây?”
Tiếp giáp với Giang Thành và Tân Hỗ chính là dãy Hận Sơn liên miên bất tuyệt, trông có phần giống với hình bóng màu đen khổng lồ trước mặt này.
“Mình chưa bao giờ nghe nói có tuyến đường sắt dẫn xuyên qua Hận Sơn, nhưng nếu đây là đường hầm dưới lòng đất thì quả thật là quá khó tin rồi!” Tôi không chịu nổi sự tò mò trong lòng, đứng dậy đi tới chỗ người phụ nữ có hai phần mặt khác nhau: “Cô có thể cho tôi mượn chỗ để ngắm cảnh bên ngoài hay không, làm ơn nhé?”
Người phụ nữ không nói tiếng nào, chỉ gật đầu, sau đó nghiêng hai chân về một bên, nhường một khoảng trống cho tôi.
“Cảm ơn.” Tôi áp mắt vào cửa sổ và nhìn ra ngoài; trong bóng tối có từng ngọn núi lớn, nhưng chỉ thế thôi, không còn gì đặc biệt nữa.
Không cam lòng, tôi lại nhìn lên bầu trời; trời cũng đen kịt, như được vẽ bằng mực vậy. Bầu trời nơi đây cũng thiếu vắng những ánh sao và trăng sáng: “Hẳn không phải là mây đen. Mây sẽ chuyển động theo gió, còn bầu trời thế này cứ như một viên mực đen vậy.”
“Lẽ nào mình thật sự ở dưới lòng đất? Những gì mà mình nhìn thấy bây giờ không phải là bầu trời, mà là một vách đất thật cao ư?”
Tôi nhanh chóng loại trừ khả năng này, không phải vì tìm thấy bất kỳ bằng chứng gì, mà là vì ý tưởng này quá mức kỳ lạ đến nỗi ngay cả chính bản thân cũng không thể tin được.
“Bất quá, không ngờ lại có ngày ngay cả chính mình cũng không phân biệt được đâu là trên hay dưới mặt đất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mình thật sự cần phải khám phá lòng đất của Giang Thành một phen.” Thành phố này có đại trận phong thủy qua hàng nghìn năm, tồn tại vô số truyền thuyết ma quái nơi thành thị, bên dưới còn trấn áp một con Giao long. Hết thảy mấy thứ này đều chứng tỏ một chuyện, lòng đất của Giang Thành đang ẩn giấu một bí mật cực lớn.
“Ngắm cảnh xong chưa?” Người phụ nữ ngồi ở trong cùng lên tiếng; có vẻ như cô ta ghét người lạ đến gần.
“Xin lỗi, làm phiền cô rồi.” Nằm ngoài dự kiến của tôi, giọng nói của người phụ nữ này rất dễ nghe, trong veo như dòng suối, nhưng đáng tiếc là nửa khuôn mặt đầy sẹo của cô ấy lại khá là đáng sợ.
Tôi trở về chỗ ngồi của mình. Lúc này, đoàn tàu đã ngừng chạy. Nhóm hành khách mới đang bước vào toa tàu ngày 29/10 này; trên toa càng lúc càng ít chỗ trống.
Tôi dần trở nên lo lắng hơn. Và khi tàu khởi hành trở lại, đoán chừng cô tiếp viên kia sẽ dẫn tôi đi khỏi nơi đây. Tôi đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
“Bây giờ là thời điểm hỗn loạn nhất; hay mình nên lẫn vào đoàn khách mà trốn đi nhỉ?” Nhìn về vị trí giao nhau giữa hai toa, hành khách đang trật tự lên tàu. Cô tiếp viên kia vẫn cầm một cuốn sổ bìa vàng đứng ngay cửa, vô cùng trách nhiệm, tập trung mọi sự chú ý vào nhóm khách mới này.
“Đây là cơ hội cho mình!” Tôi cúi đầu, suy nghĩ cẩn thận: “Các toa tàu đều được đánh số theo thứ tự ngày và tháng. Cô tiếp viên đang đứng chắn đường ngay giữa hai toa ngày 28/10 và ngày 29/10. Nếu mình đi sang hướng ấy, chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
Tôi quay lại, nhìn về phía cuối toa 29/10: “Không biết đoàn tàu này có toa ngày 30/10 không nhỉ?”
Nếu phân chia toa tàu dựa theo ngày chết, chắc chắn là toa tàu ngày 30/10 sẽ không tồn tại. Dù sao đi nữa, ngày 30/10 là một ngày trong tương lai, chưa từng xảy ra mà. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi thử một lần.
Trong lúc cô tiếp viên không chú ý đến mình, tôi đứng dậy, bước nhẹ rồi chạy về phía cuối toa 29/10.
Đa số hai bên đều lối đi ở giữa đều là băng ghế trống; thỉnh thoảng mới thấy một hai bóng người, trông cũng rất kinh khiếp.
“Đến rồi!” Tôi liều mạng chạy đến phía cuối của toa tàu ngày 29/10. Ở đây không có bất kỳ hành khách nào. Nhưng khác với các toa trước, cửa ra toa tàu ngày 29/9 này bị đóng chặt lại.
Tôi đẩy mấy lần, rốt cuộc thì khóa cửa cũng lỏng lẻo hơn một chút. Tôi túm lấy van cửa, ấn xuống, rồi dùng hết sức mình mà tông vào cánh cửa sắn này.
“Đùng!” Cánh cửa sắt bật mở; trên trục cửa có rỉ sét bong tróc ra. Tôi không lo nổi mấy chuyện vớ vẩn này, cũng không kịp quan sát xung quanh, chỉ cắm đầu lao ra vị trí giao nhau giữa các toa tàu..
“Không có ai cả?” Tôi điên cuồng đá vào một cánh cửa khác trước mặt, thậm chí còn dùng Băng quyền, nhưng vô ích.
Mười giây sau, rốt cục tôi cũng phải bỏ cuộc: “Bó tay! Đối phương cũng sẽ không để lại khuyết điểm rõ ràng như vậy.”
Tôi hơi bực bội trong lòng, mặt tái mét, tựa lưng vào thành tàu. Lúc này, ánh mắt tôi đã lướt tới tấm biển của tòa tàu đang bị khóa kín cửa trước mắt - toa tàu ngày 30/10.
“Ngày 30 tháng 10 còn chưa tới. Nếu mình bước chân vào toa tàu này, vậy sẽ có chuyện gì xảu ra hay không?” Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, dòng suy tưởng hiện tại bắt đầu phát triển mạnh mẽ như cỏ dại sau mưa.
Tôi cẩn thận suy tư: “Vừa rồi khi mình tông cửa toa tàu để vào đây, đã có rất nhiều rỉ sét bong ra từ trục cửa. Có thể thấy rằng, cánh cửa từ toa 29/10 đến toa 30/10 hiếm khi được mở ra. Nếu mình trốn trong toa 30/10, không biết có thể tránh được sự truy lùng của cô tiếp viên kia hay không nữa?”
Đây là một ý tưởng điên rồ. Cơ mà, tôi lập tức đứng thẳng dậy, nắm lấy tay nắm cửa của toa tàu ngày 30/10, sau đó lắc vài cái.
“Bị khóa mất rồi, nhưng không khóa cứng. Mình có thể thử vài cách để mở nó xem sao.” Trong khi tìm kiếm thứ gì đó để mở khóa, tôi bèn nhòm xuyên qua khung cửa sổ nhỏ ở giữa cánh cửa sắt, nhìn vào không gian bên trong toa tàu ngày 30/10 kia.
“Ngày 30/10 còn chưa tới, chắc không có khách trong này đâu.” Qua ô cửa nhỏ, tôi nhìn vào bên trong. Toa tàu ngày 30/10 cũng có nhiều hàng ghế, nhưng tất cả đều trống rỗng, ngoại trừ một vị hành khách ngồi lẻ loi trơ trọi bên trong đó!
“Sao mình thấy kẻ đó quen quen nhỉ?”
Quan sát một hồi, chợt tôi cảm thấy đầu óc mình như tê dại đi. Một cơn ớn lạnh chưa từng thấy chạy dọc theo sống lưng tôi ở ngay thời điểm hiện tại...
Bởi vì, tôi nhìn thấy...
Người hành khách ngồi một mình bên trong toa tàu ngày 30/10 của chuyến tàu tử vong này.... chính là tôi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo