Tôi đã từng thấy ba chữ này trong tờ di chúc của Lý Trường Quý. Vào cái đêm dò xét khu Song Phật, tôi từng giả trang thành quỷ để thúc ép tên kia giao ra tờ di chúc thực sự.

Trong di chúc, Lý Trường Qúy yêu cầu con cháu làm ba việc trước khi chôn cất ông ta. Yêu cầu thứ ba chính là đến thôn Tỏa Long nằm sâu trong dãy núi Hận Sơn, thỉnh bức tượng đất trong nhà thờ tổ đi hạ táng cùng ông ấy.

“Nếu đây thực sự là thôn Tỏa Long, vậy là đã rõ ràng rất nhiều vấn đề.” Thôn Tỏa Long còn được gọi là thôn Thiên Long, một ngôi làng hoang vắng ở sâu trong dãy Hận Sơn. Khi đuổi bắt Lộc Hưng lần đầu tiên, Thiết Ngưng Hương đã từng dẫn đội tới đây. Vào thời điểm đó, ngọn núi bị sương mù dày đặc phủ kín; lúc ấy, còn có một đồng chí cảnh sát bị mắc kẹt trong giếng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta. Về sau, tuy đã cứu được anh ấy nhưng người đó cũng đã bị mất trí nhớ, hóa thành một người điên.

Trong trí nhớ của tôi, cũng có một cảnh sát đã biến mất trong đợt hành động đó; anh ta tên là lão Ngụy.

Lúc đó, tôi, Triệu Bân và lão Ngụy đi vào từ sườn núi đón nắng và lần lượt chạm trán với bọn Quỷ Giấu Người và Sói Ấn Vai. Khi chúng tôi tập hợp được với Thiết Ngưng Hương, lão Ngụy đã biến mất, đến lúc này vẫn chưa được tìm thấy.

Tôi nhắm mắt lại. Trên thực tế, tôi không muốn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, nhưng bây giờ lại phải đối mặt với sự việc này.

Tôi cẩn thận suy nghĩ về ngoại hình và giọng nói của lão Ngụy, thế là dần dà suy tưởng ra một điều gì đó.

Giọng nói của lão Ngụy trong trí nhớ của tôi giống hệt như giọng nói trong cuộc điện thoại khi bắt đầu nhiệm vụ livestream lần này, giống nhau như đúc!

“Giếng cạn, người quen, hóa ra lão Ngụy bị kẹt tại âm Dương gian!” Trên người tôi nổi lên từng mảng da gà. Bố cục của Âm Gian Tú Tràng lần này hơi nằm ngoài dự đoán của tôi. “Thì ra, lời nhắc nhở mấu chốt nhất chính là ngay thời điểm khởi đầu. Sớm biết thế, mình đã không bối rối như thế này?”

Tôi nở một nụ cười gượng gạo rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Lão Ngụy đã gọi điện cho mình vào đầu buổi livestream. Trọng điểm của cuộc gọi thoại là thông báo rằng, anh ta đang bị nhốt trong giếng. Tại ngôi làng này, chỉ có mỗi một cái giếng duy nhất nằm gần cây hòa nơi đầu thôn. Xem ra, mình phải nghĩ biện pháp cứu anh ấy ra mới được.”

Khi dần dần đào sâu vào hướng suy nghĩ này, tôi chợt nảy ra một ý tưởng mới: “Độ khó của buổi livestream lần này vượt xa dự đoán, thậm chí còn dẫn đến một nơi xa lạ như vậy nữa. Theo lời của Lưu Bán Tiên, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Nếu muốn quay lại, mình chỉ có thể bước lên đoàn tàu tử thần kia. Nhưng mình đã trở mặt với cô tiếp viên kia rồi, dù có lên tàu lần nữa thì khả năng sống sót vẫn là cực kỳ thấp. Âm Gian Tú Tràng sẽ không công bố một nhiệm vụ chắc chắn phải chết, mà mình bị mắc kẹt trong âm Dương gian thế này sẽ không phù hợp với lợi ích của Âm Gian Tú Tràng. Dù sao đi nữa, bọn chúng vẫn đang mong mình đem xá lợi Thiện Ác của Song Diện Phật quay về.”

Tôi không bao giờ kiêu ngạo nghĩ rằng bản thân mình rất quan trọng. Nhưng đối với loại quái vật khổng lồ như Âm Gian Tú Tràng, lợi ích mới chính là thứ mà chúng coi trọng nhất. Tú Tràng yêu cầu mình thế chỗ của Lộc Hưng để lên tàu, cắt bỏ thành quả mà Song Diện Phật phải hao tâm tổn trí lắm mới có thể an bày được. Hành động này chắc chắn không chỉ để chọc giận Phật Đà một phen, mà lý do sâu xa hơn chính là vì xá lợi Thiện Ác. Có lẽ vật này rất quan trọng, không nên để thất lạc tại bên ngoài. Cân nhắc đến nguyên nhân này, Tú Tràng sẽ sắp xếp đường lui cho mình; và đường lui này ắt hẳn sẽ nằm đâu đó trong lời nhắc nhở của nhiệm vụ.

“Mặc dù Lưu Bán Tiên không nói rõ ràng cho mình nghe về bản chất của âm Dương gian, nhưng mình cũng có cảm giác nơi này là một khu vực vô chủ nằm giữa Dương thế và Âm Gian, tựa như một cái bóng râm dưới ánh mặt trời. Nếu chỉ dựa vào thực lực mà thoát đi, hiện tại mình còn chưa đủ sức.” Những manh mối trong tâm trí tôi dần dần được kết nối lại với nhau, và mạch suy nghĩ bắt đầu thông suốt: “Tại sao một người sống sờ sờ như lão Ngụy lại bị mắc kẹt trong một cái giếng khô trong âm Dương gian? Và tại sao lại có một cảnh sát bị điên điên khùng khùng sau khi mắc kẹt trong giếng trong khoảng 2 - 3 tiếng đồng hồ? Liệu có phải miệng giếng kia là vị trí liên thông giữa Dương gian và Âm Gian hay không? Vào giếng, sẽ giống như tiến vào một thế giới khác và gặp đủ loại hình ảnh kỳ quặc à?”

Với nụ cười trên môi, cuối cùng tôi cũng đoán ra được mọi chuyện: “Vốn dĩ, câu trả lời đã được cung cấp ngay từ lúc đầu. Âm Gian Tú Tràng giấu kín thật chứ!”

“Anh đang nhếch mép cười gì vậy? Bị thứ gì kích thích rồi à?” Phùng Minh Long chạm nhẹ vào tôi.

Tôi không phiền lòng lắm về câu hỏi của gã, vì giờ đã không còn quá nhiều chuyện phải lo lắng nữa rồi. Chỉ cần lấy được xá lợi Thiện Ác, tôi sẽ kết thúc nhiệm vụ lần này. “Ngồi chờ chết không phải phong cách của mình. Và mình cần phải tìm ra giá trị chân chính của xá lợi Thiện Ác, từ đó mà có thể dùng nó đẻ mặc cả thêm nhiều chỗ tốt nữa.”

Ta lặng lẽ lấy chiếc smartphone màn hình lớn ra: “Thiên Tâm Thượng Nhân có ở đây không? Có ai biết ý nghĩa của xá lợi Phật môn đối với Phật Đà hay không?”

Vương Sư cũng cảm thấy trạng thái của tôi là lạ, thế là lập tức nghiêng người đến: “Này số 12, lúc này mà anh còn cầm điện thoại để làm gì? Đừng làm việc vô ích. Cẩn thận kẻo khiến dân làng phản cảm.”

“Đúng vậy, trạng thái hiện tại của anh rất kỳ quái. Có phải do anh khiêng quan tài mệt quá nên choáng váng rồi không?” Phùng Minh Long cũng chen vào hỏi một câu. Tôi chỉ nhìn bọn họ mà không hề phản bác gì, chỉu nhếch nhẹ khóe miệng lên: “Không sao cả, chỉ là tôi thấy đêm nay càng lúc càng thú vị mà thôi.”

Tài xế già Giang Thành tặng thưởng 99 minh tệ cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Chưa kịp đề phòng anh streamer thể hiện, quả thực khiến tôi không thở nổi!

Teletubbies chết bởi mưu sát tặng thưởng 01 nguyên bảo cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Thiên Tâm Thượng Nhân nói rằng: Lão nạp phải đi nghỉ qua đêm tại nhà riêng của sư thái hôm nay, thí chủ tự cầu phúc đi!

Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành comment:

- Xá lợi là thánh vật của Phật môn. Ta đã từng gặp một vị cao tăng lang thang, hồi cái thời còn chưa đến Thanh Thành, và may mắn có cơ hội bàn luận cùng ông ta. Ngày đó, chúng ta cũng có thảo luận về xá lợi. Theo cách nói thông thường, những thứ như tóc, xương và tro cốt do một nhà sư để lại sau khi viên tịch đều được gọi là xá lợi. Xá lợi xương có màu trắng, xá lợi tóc có màu đen và xá lợi thịt có màu đỏ. Nhưng đây chỉ là ý kiến của ta trên góc nhìn của một người tu hành phong thủy. Trong góc nhìn của nhà Phật, xá lợi bao hàm phần trí tuệ và lòng từ bi của vị cao tăng đó. Và họ cho rằng, xá lợi sẽ lưu giữ lại một phần duyên Phật, thế nên mới cung kính cúng bái xá lợi, xem đó như bảo vật của Phật, gặp Phật như gặp pháp thân.

Từng vị Phật khác nhau sẽ để lại xá lợi khác nhau. Tất cả cũng chỉ do duyên Phật chứa trong xá lợi đó mang tính chất khác nhau. Về phần duyên Phật là thứ gì, thì ta cũng không rõ. Cậu tạm thời có thể xem đó như là một loại khái niệm trong tu hành, hoặc cũng có thể là linh hồn của Phật.

Rốt cuộc, Lưu Bán Tiên là một bậc thầy về phong thủy. Tuy ông có kiến thức rất uyên bác, hiểu biết rất nhiều phạm trù, nhưng xá lợi của Phật có liên quan đến những bí mật của Phật giáo, và đây không phải là điều mà ông ta có thể hiểu được tường tận. Nhưng những lời này của Lưu Bán Tiên rất có ích với tôi. Ít nhất, cũng đã cung cấp cho tôi một cái nhìn chung; xá lợi Thiện Ác ẩn chứa duyên Phật của Song Diện Phật, chính là một vật rất quan trọng đối với ông ta.

“Nếu so sánh cái gọi là xá lợi kia tương đương với trí tuệ của Phật đà, vậy nếu kế thừa một món xá lợi của Phật, phải chăng cũng đồng nghĩa với việc phục sinh một loại duyên Phật nào đó nhỉ?” Tôi không đoán mò nữa, mà cất điện thoại vào rồi lặng lẽ đứng giữa đám người. Vì đang mặc áo bào sặc sỡ của người khiêng quan tài bên ngoài, lại đeo mặt nạ giấy, nên tôi trông hòa nhập với đám đông hơn cả Phùng Minh Long và Vương Sư.

Khoảng nửa giờ sau, có ba tiếng gõ cửa vang lên từ căn nhà thờ tổ của họ Lộc. âm thanh gõ cửa rất nặng nề, cứ như là dùng đầu đập vào cánh cửa vậy.

Nghe âm thanh này, dân làng xung quanh dường như cũng hiểu ý tứ trong đó. Bốn người đàn ông khiêng chiếc kiệu Hồn đỏ trắng đặt xuống ngay lối vào của ngôi nhà bằng đá, sau đó đứng quay lưng về phía ngôi nhà này. Những người đàn ông trong đội ngũ ôm lấy bọn trẻ đứng sát ngoài cùng, những người phụ nữ mặc áo khoác sặc sỡ thì vừa nhảy múa bằng những vũ điệu cực kỳ khoa trương, vừa di chuyển bao quanh ngôi nhà bằng đá, tạo nên một bức tường người để ngăn cách ánh mắt đến từ bên ngoài.

Sau đó, tiếng chiêng trống lại vang lên; cánh cửa của ngôi nhà bằng đá từ từ mở ra.

Ba người chúng tôi bị xô đẩy ra tít ngoài cùng; đám đông nơi đây thì chắn hết ánh nhìn của chúng tôi. Rõ ràng, người dân nơi này không muốn chúng tôi nhìn thấy cảnh tưởng đang diễn ra ngay cửa ra vào của nhà thờ tổ.

“Cái quái gì vậy?” Để đề phòng biến cố, tôi lặng lẽ dùng Phán nhãn rồi nhìn chằm chằm vào ngôi nhà bằng đá.

“Cửa mở.”

Cánh cửa gỗ bị một người phụ nữ kéo mở ra; cảnh tượng sau đó khiến tôi cực kỳ kinh ngạc.

Thời điểm này, làn da trắng nõn nà kia đặc biệt dễ thấy trong đêm tối; tỉ lệ đồng đều của những đường họa tiết phức tạp khiến cô ấy trông giống một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo vậy.

Lộc Thiện bước ra khỏi từ đường, ôm tượng Phật bằng bạch ngọc trong tay. Cô ta cởi trần cả người, vết sẹo trên mặt biến thành từng đường vân hình rồng - mà những đường vân kia tựa như có sức sống vậy, đang dần dần lan rộng ra trên làn da bóng bẫy của cô ta.

“Mình từng thấy dạng họa tiết này trên người của Lộc Hưng.” Vào giây phút cuối cùng trên con đập Cản Giang, vết sẹo trên mặt Lộc Hưng đã biến thành loại họa tiết tương tự. Thời điểm ấy, gã cứ như một tên điên đứng giữa khu vực thượng du con sông, thi hành việc nghịch thiên cải mệnh, muốn câu lên con Giao long bị trấn áp nghìn năm bên dưới Giang Thành.

“Lộc Hưng, Lộc Thiện? Giao long, thôn Tỏa Long?” Niềm vui khi vừa biết được lối thoát nhanh chóng bị hòa tan đi. Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện những nghi ngờ mới. Tôi mơ hồ cảm giác được rằng, mình vừa phát hiện một vấn đề mang tính then chốt nào đó: “E rằng, dòng họ Lộc tại âm Dương gian này có một mối liên quan nào đó với Giang Thành rồi.”

 

1.60519 sec| 2431.984 kb