Trong lòng tôi đang vui mừng khôn xiết, nhưng còn chưa kịp biểu hiện niềm vui sướng này ra mặt thì cánh cửa của toa tàu ngày 25 ở đằng xa đã bị đánh bật ra.
Cô tiếp viên đã thay đổi hoàn toàn bộ dạng, trông tựa như một con quái vật đang chạy vào. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như tóe lửa, trên người cô ta vẫn còn dính một vài phần tứ chi không trọn vẹn kia.
“Không hay rồi, cô ấy đã phát hiện ra chúng ta!” Không cho Vương Sư có cơ hội phản ứng, tôi lập tức hét lên; điều này kể như là đã hoàn toàn lôi bọn họ vào chuyện này.
Bọn họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và cô tiếp viên. Theo góc độ của họ, điều đầu tiên mà họ có thể nghĩ đến chính là kế hoạch đã bị bại lộ mà thôi.
“Đừng hoảng sợ! Tôi đã hỏi rõ ràng rồi. Trạm dừng sắp tới đây chính là miếu Thổ Địa. Khi tàu dừng, chúng ta đều có thể xuống tàu an toàn!” Trong lúc mọi người đang hoảng sợ, tôi vội vàng lên tiếng để ổn định tình hình. Và khi vừa nghe tôi nói xong, tất cả mọi người, bao gồm cả Vương Sư, đều tỏ ra hòa hoãn đi rất nhiều.
“Mọi người này, sống hay chết, có thể thoát khỏi đây hay không, là dựa vào lần này. Ngăn cản cô ấy, chúng ta có thể trốn thoát thành công!” Quan sát nhóm người này, so với cô tiếp viên kia, chúng tôi vẫn còn quá yếu. Cô ta có vóc dáng cao lêu nghêu, giống như một loại ma quỷ nào đó trong truyền thuyết, vượt hẳn khả năng đối kháng của tôi và nhóm hành khách này. Cơ mà, lúc này tôi chỉ có thể mượn nhờ sức mạnh của bọn họ.
“Hành động theo kế hoạch ban đầu.” Vào thời khắc mấu chốt, Vương Sư đứng dậy. Sau khi trao đổi ngắn với một vài hành khách khác, gã đóng cửa sắt ngăn cách giữa hai toa, sau đó nhanh chóng bước vào toa ngày 27/10.
Động tĩnh huyên náo rất lớn; các hành khách đang gục đầu ngồi trên ghế kia dần có dấu hiệu thức giấc.
“Con tàu bắt đầu giảm tốc độ, ước tính phải 3 - 4 phút nữa mới dừng hẳn. Nói một cách đơn giản, chúng ta khó có thể sống sót nếu chỉ có nhiêu đây người.” Tôi cau mày, lặng lẽ nhìn về phía nhóm “đồng bạn” bên cạnh.
“Cô ấy tới rồi! Con quái vật kia lao tới rồi!”
“Đây là thứ gì? Một con sâu người à?”
“Giữ chặt cửa! Giúp tôi tranh thủ thời gian!” Một mình Vương Sư lui vào toa tàu ngày 27/10, để lại chúng tôi đứng lại tại vị trí giao nhau giữa toa tàu ngày 26 và 27.
Cũng không biết những hành khách xung quanh từng bị Vương Sư cho uống bùa mê thuốc lú gì, mặc dù lúc này rất hoảng sợ nhưng họ vẫn chọn tin tưởng gã, nhất quyết đứng lại tại lối vào của hai toa tàu.
Tàu vẫn chưa dừng hẳn. Lúc này, tôi không còn cách nào khác, đành nghiến răng dùng hai tay đè lại cánh cửa sắt trước mặt.
“Đùng!”
Cô tiếp viên tông mạnh vào; sức mạnh khổng lồ kia tưởng chừng như một chiếc xe jeep đang đâm vào bằng mọi sức lực. Cánh cửa sắt rung chuyển mạnh, suýt nữa là đã vỡ tung trong lần va chạm đầu tiên.
“Thứ quỷ này thật lợi hại!” Đôi chân của hành khách nữ duy nhất trong nhóm này như muốn nhũn ra; cú chấn động vừa rồi khiến hai tay cô ta đều tê dại.
Cổ tay tôi vô cùng đau nhức, cũng khó chịu như cô gái gần đó. Thế nên tôi bèn ướm vai vào để giữ lấy cánh cổng sắt, sau đó thét lên: “Vương Sư! Anh hành động nhanh lên đi!”
“Tốt rồi! Sắp xong rồi!” Vương Sư nhanh chóng đi lượn một vòng quanh toa tàu ngày 27/10. Mỗi khi đi ngang một hành khách, gã đều to tiếng nói ra một câu.
Những lời này đều không giống nhau, nhưng điều đáng kinh ngạc là tất cả hành khách đều phản ứng dữ dội khi nghe thấy giọng nói của gã.
Mí mắt của họ nhấp nháy và từ từ mở ra, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ, tuyệt vọng, hay bi phẫn... Cơ thể vốn nguyên vẹn của họ lúc này cũng dần dà đầy các vết sứt sẹo, thương tích chồng chất.
Tôi vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy từng động tác của Vương Sư. Thế nhưng mà, tôi nhanh chóng hiểu ra điểm mấu chốt.
“Vương Sư đang đánh thức ký ức lúc trước khi chết của những hành khách này! Gã đang chuẩn bị gây bạo loạn trên toàn bộ đoàn tàu này!” Quả thật, tôi phải đổi một ánh nhìn khác với kẻ tên Vương Sư này. Một gã điên có thể gây ra một vụ án giết người kín kẽ đến mức cảnh sát không thể nào điều tra ra được, cứ luôn ung dung ngoài vòng pháp luật thế này, quả thật có chút bản lĩnh. E rằng trước khi tôi lên xe, Vương Sư cũng đã từng đánh thức những người này rồi. Gã đã nắm giữ một số lượng lớn ký ức của những hành khách này, thế nên mới có thể chỉ dùng một câu là đã khiến họ thức tỉnh.
“Đùng!” Chuyện đang xảy ra ở toa tàu ngày 27/10 cũng đã hiện rõ mồn một trong ánh mắt của cô tiếp viên thông qua khe hỡ của cánh cửa sắt. Cô ta hét lên; tần suất va chạm vào cánh cửa này cũng càng lúc càng nhanh.
“Mấy con bọ nhỏ cố trốn tránh số phận kia! Tao sẽ bóp chết chúng mày!” Thân thể của cô nữ tiếp viên lại thay đổi; hai tay cô ta bấu chặt vào mép cửa sắt; trên cánh tay mảnh khảnh nhợt nhạt bắt đầu xuất hiện những đường vân màu đen. Ngũ quan trên mặt cô ta lệch khỏi vị trí; cô liên tục đập mạnh đầu mình vào lớp cửa sổ thủy tinh trên cánh cửa sắt.
“Không ổn!” Tôi muốn bổ cứu, nhưng đã quá muộn. Cửa sổ trên cánh cửa sắt bị đập vỡ, cô tiếp viên trực tiếp thò đầu thẳng vào!
“Không ai trong chúng mày có thể chạy thoát được đâu!” Cô tiếp viên bị xỉ thủy tinh đâm đầy mặt, khuôn mặt méo mó điên cuồng, đến mức nơi này không ai dám nhìn thẳng vào cô ta cả.
Vốn dĩ, người nữ hành khách kia đứng giữa phần diện tích của cổng sắt; cách bố trí này vốn là để bảo vệ cô ta. Nhưng sau khi cô tiếp viên dùng đầu đập vỡ kính. Vẻ mặt đáng sợ gần như dính thẳng vào chóp mũi của người nữ hành khách này.
Hiện tại, cô vẫn còn có thể giữ chặt cửa, nhưng tâm thần thì đã rơi vào tình trạng luống cuống cực độ rồi.
“Bắt đầu với mày nhé.” Miệng của cô tiếp viên đột nhiên tách ra, chiếc lưỡi sắc bén của ả xuyên qua cổ của người nữ hành khách, kéo cô đến bên cửa sổ.
“Cứu, cứu tôi!”
Cô vẫn còn đang giãy dụa, nhưng người nữ tiếp viên dường như có cách đặc biệt để đối phó với những hành khách thật sự của đoàn tàu này. Khi đầu lưỡi của ả xuyên qua cổ của nạn nhân, đôi mắt của người nữ hành khách dần dần mờ mịt đi. Trên người cô ta bắt đầu xuất hiện những mảng hằn tử thi to tướng, không khác gì đã chết đi từ lâu rồi.
“Người tiếp theo là mày!” Cánh cổng sắt rung chuyển; đầu của cô tiếp viên duỗi ra, chọc thẳng đầu lưỡi vào mắt tôi.
Tôi không chút do dự, dứt khoát buông tay lui ra. Cùng lúc đó, giọng nói của Vương Sư truyền đến từ toa tàu ngày 27/10: “Rút lui! Rút lui! Tất cả chạy vào toa tàu 28/10 ngay!”
Cả đám vội vàng chạy khỏi nơi này, liều mạng băng ngang toa tàu ngày 27/10. Nhưng khi chỉ kịp chạy đước 1/4 đoạn đường, cánh cổng sắt bật tung ra. Cô tiếp viên mang theo chiếc đầu đẫm mau vì bị cắm đầy các mảnh thủy tinh, ba chân bốn cẳng đuổi theo tôi.
“Bọn mày không trốn thoát được đâu!”
Tốc độ đoàn tàu càng lúc càng chậm; hy vọng chạy thoát đã ở ngay trước mắt. Nhưng khoảng cách giữa tôi và cô tiếp viên ngày càng gần.
“Tình hình không ổn.”
Chẳng bao lâu, người hành khách đang chạy ở vị trí cuối cùng đã bị cô tiếp viên bắt kịp. Số phận của kẻ đó cũng giống như người nữ hành khách trước đó, bị lưỡi cắt qua đầu, để lại một cái xác xấu xí đầy thi ban.
Mọi người liên tục bị bắt. Tin tốt duy nhất là những hành khách có ký ức về cái chết của bản thân được Vương Sư đánh thức lần lượt thanh tỉnh lại. Nhiều người trong số họ có phản ứng giống như Lô Minh vậy, đầy hoảng loạn và bối rối. Ký ức của họ dừng lại ở thời điểm trước khi chết. Nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng này đã khiến toàn bộ chuyến tàu ngày 27/10 hỗn loạn hết cả lên.
“Cứ loạn lên đi! Loạn nữa đi nào! Bọn mày càng hỗn loạn, tao càng có nhiều cơ hội chạy thoát!” Vương Sư dẫn đầu đoàn người; gã vốn là người đầu tiên bỏ chạy trong toa tàu ngày 27/10.
“Thằng gian trá này...” Người đi theo sát Vương Sư chính là tôi; chuyện xảy ra đột ngột, khi phải quyết đoán thì đúng là cần phải quyết đoán.
Tôi chạy đến gần lối ra khỏi toa tàu 27/10, bất chợt trông thấy một cô bé mặc váy đỏ đang ngồi đó.
Oán niệm trên cơ thể của Từ Cầm đã bị Lục Trần cởi bỏ. Lúc này, trông cô bé giống như một cô gái nhỏ bình thường, dịu dàng dễ mến, trong mắt còn ánh lên chút sinh động.
“Hay là mình dẫn con bé đi theo nhỉ?” Tôi đưa tay về phía cô bé, nhưng cô bé không nhận lòng tốt của tôi, trái lại còn thu mình vào chỗ ngồi, có vẻ hơi sợ hãi.
“Đây là lựa chọn của cháu sao? Cũng tốt! Ký ức kiếp này của cháu đều là đầy đau thương. Mong rằng sau khi quên đi việc này, ngày mai có thể sẽ là một khởi đầu mới cho cháu.” Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình. Người có thể quyết định tương lai của mình chỉ có mỗi bản thân mình mà thôi. Điều mà Vương Sư và tôi đã làm mọi cách để giữ lấy, lại chính là điều mà Từ Cầm dốc sức quên đi.
Rút cánh tay của mình về, tôi chạy qua con bé mà không hề nói lời nào. Một lần lướt ngang qua thế này lại chính là cách biệt âm dương, vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nữa rồi.
“Đóng cửa, đóng cửa lại!” Sau khi Vương Sư đợi tôi vào toa tàu ngày 28/10, gã bèn lập tức thay đổi sắc mặt, không quan tâm đến những hành khách còn vướng lại đằng sau.
Tôi hơi do dự, nhưng Vương Sư lại vô cùng tàn nhẫn ở thời điểm này. Gã tung chân đóng mạnh cánh cửa sắt, ấn khóa an toàn xuống.
“Đi nhanh lên!”
Tàu chạy càng lúc càng chậm dần; hy vọng chạy trốn đã ở ngay trước mắt.
“Anh Lộc? Sao anh trở lại từ phương hướng đó?” Nhìn thấy tôi, Phùng Minh Long vô cùng kinh ngạc: “Anh chạy tới chạy lui vậy, không thấy mệt à?”
Tôi làm gì còn thời gian để ý đến gã nữa, thế nên không hề ngoảnh lại, cứ cắm đầu chạy về hướng về vị trí giao thoa giữa toa tàu ngày 29 và 28/10. Đó chính là vị trí mở cửa để xuống tàu.
“Đùng!” Sau lưng vang lên tiếng động rất lớn; cô tiếp viên đập mở cánh cổng sắt, chạm hẳn tứ chi xuống đất, điên cuồng bò tới! Tốc độ của cô ta mỗi lúc một nhanh!
“Con mẹ đó là thứ gì thế trời?!” Phùng Minh Long nhìn cô tiếp viên đã biến dị thì vô cùng hoảng sợ. Thế là, gã thoát ra khỏi chỗ ngồi theo bản năng, nhanh chóng đuổi sát theo tôi.
“Chạy theo làm qq gì!” Nghe tiếng gió bên tai, tôi còn tưởng rằng cô tiếp viên đã bắt kịp mình. Nhưng vừa nghiêng đầu nhìn sang, tôi mới nhận ra là Phùng Minh Long.
Nhưng giờ không phải là lúc so đo chuyện này. Đến khi tôi và Vương Sư đi đến vị trí cuối cùng của toa tàu này, cửa ra toa tàu lại bị một cô gái khác chặn đường ngay đó.
Một nửa khuôn mặt của cô đầy sẹo, còn một nửa khuôn mặt còn lại vô cùng mịn màng, trắng nõn.
“Tại sao lại là cô?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo