Người phụ nữ trông rất giống Lộc Hưng này đã chặn ngay cửa xe. Đang trong tình huống nguy kịch, thái độ của cô ấy rất quan trọng đối với tôi và Vương Sư.
Người phụ nữ kia cũng nhận ra tôi. Cô ấy hơi cau mày, giấu một tay vào ống tay áo, như thể đã sẵn sàng tung ra một đòn chí mạng nào đó.
“Hai người quen biết nhau à?” Vương Sư rất nhạt bén, trong nháy mắt có thể nhìn ra quan hệ tinh tế giữa tôi và người phụ nữ này: “Này số 12, cô ta là ai?”
Tôi lắc đầu, vì bản thân cũng không biết rõ về cô gái này: “Cô ấy và tôi đều là hành khách trong toa tàu ngày 29/10.”
“Vì mọi người đều là hành khách, đương nhiên chúng ta phải hợp tác lẫn nhau.” Vương Sư nở một nụ cười hiền hòa, cơ bản tựa như kẻ mới đóng cửa sắt vừa rồi, tự tay cắt đi đường sống của đồng bọn, không phải là gã vậy: “Cùng giúp một tay đi, cánh cửa này chính là hy vọng của chúng ta.”
Lúc này, chuyến tàu vẫn chưa dừng hẳn, cửa tàu vẫn chưa được mở ra. Từ toa tàu ngày 28/10, cô tiếp viên đang chạy băng băng đến, càng lúc càng gần.
Nhóm chúng tôi chếnh choáng đứng sát vào cánh cửa sắt, trong khi người phụ nữ kỳ dị kia không những không đến giúp đỡ, sau một lúc do dự thì né tránh ra thật xa.
Hành động của cô ấy khiến tôi và Vương Sư có chút bất mãn, nhưng bây giờ khó có thể quan tâm đến những chuyện này.
“Đùng!”
Con quái vật từ bản thể của cô tiếp viên nện mạnh vào cánh cửa sắt ở giữa hai toa, khiến kính chắn trên thành toa vỡ tan. âm thanh ầm ầm kia làm Phùng Minh Long lui về phía sau, ngồi bệch xuống mặt đất.
“Đồ rác rưởi! Lại đây giúp một tay đi!” Vương Sư thầm chửi.
Đoàn tàu từ từ dừng lại; vào thời khắc sinh tử này, bất kỳ một nguồn sức mạnh nào cũng là vô cùng quý giá.
“Bọn mày không thể chạy trốn được đâu! Tao sẽ nhét chúng mày vào mấy bức chân dung kia, treo chúngmày trên đoàn tàu này mãi mãi!”
Cô tiếp viên tiếp tục nện mạnh vào cửa sắt. Mấy toa tàu sau cô lưng đã hoàn toàn rối loạn cả lên. Các hành khách trên toa tàu ngày 27 đã bị đánh thức, cũng tìm về mảng ký ức lúc tử vong. Họ chạy điên cuồng trong toa tàu, la hét, gầm gừ ầm ĩ, thậm chí còn đánh thức cả những hành khách trong toa tàu ngày 28/10.
Từng thân người rách bươm, tàn tạ, đẫm máu bắt đầu điên cuồng vùng vẫy, va chạm vào nhau. Chỉ cách một cánh cửa thôi, mà toa tàu bên kia trông cứ như địa ngục.
Ký ức quay trở lại, các hành khách trở lại hình dáng trước khi chết. Một số người chết trong bệnh viện, trên thân thể còn lưu lại các vết kim châm nhỏ do bị tiêm thuốc với tần suất cao hằn lại. Những người khác bị tai nạn xe cộ, thân thể không trọn vẹn và thay đổi hoàn toàn, lê lếch mà chạy một cách xiêu vẹo trong toa tàu.
Số lượng bọn họ rất nhiều, nhiều toa tàu đã xảy ra hỗn loạn. Hành khách hoảng loạn dọc theo lối đi nhỏ. Hầu hết bọn họ đều không biết bản thân đã chết, thế nên khi nhìn thấy những người xung quanh, sự hoảng loạn càn lan rộng gấp đôi.
Tôi tận mắt chứng kiến một số người rời khỏi toa tàu nguyên bản của họ, chạy về phía sâu nhất của đoàn tàu, về phía nơi treo hằng hà sao số những ký ức của chúng sinh kia.
“Đùng!”
“Đùng!”
Tiếng tông cửa của cô tiếp viên cứ vang lên liên tục bên tai. Cánh cửa sắt lỏng lẻo dần, nửa người của tôi cũng mỏi nhừ, tê dại. Tình cảnh của Vương Sư cũng giống như tôi, cực kỳ chật vật.
“Cố giữ lấy!”
“Con mẹ này điên rồi hả? Toàn bộ hành khách trên đoàn tàu đều náo loạn cả lên, tại sao nó vẫn quyết tâm đuổi theo chúng ta?”, Vương Sư thầm tức giận. Theo kế hoạch ban đầu của gã, lẽ ra cô tiếp viên phải bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, sau đó là phớt lờ bọn họ đi. Nhưng trên thực tế, kế hoạch của gã đã hoàn toàn hỏng bét.
Đôi mắt của cô tiếp viên bốc lửa, mặc dù biến thành quái vật nhưng cô ta không hề mất đi ý thức. Đôi mắt đỏ ngầu do hằn lên từng mạch máu to, người phụ nữ này quyết tâm phải bắt lại tôi và Vương Sư trở về.
“Chết tiệt, tôi không thể chịu đựng được nữa!” Vương Sư hét lên. Thân thể của gã đột ngột trông giống như đồ sứ bị cháy với những vết nứt màu đen chằng chịt. Cái đầu vốn đã sưng tấy vì sung huyết của gã càng phồng to lên, chẳng rõ là do sợ hãi hay bị sưng càng thêm sưng nữa.
Tôi nghiến răng; hiện tại thì chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Quả thực, tôi không dám tưởng tượng đến kết thúc của bản thân nếu bỏ cuộc ngay lúc này. Rơi vào tay cô tiếp viên, e rằng muốn chết cũng khó, ước chừng sẽ bị cô ta tra tấn trong suốt một thời gian dài.
“Ầm!” Trong lúc tôi và Vương Sư cố gắng chèn lại cánh cổng sắt một cách tuyệt vọng, đoàn tàu cuối cùng cũng dừng hẳn; cửa tàu lập tức mở ra!
Vương Sư và tôi tình cờ cùng chung ý tưởng ngay trong khoảnh khác này. Ở thời điểm thấy cửa vừa mở, chúng tôi buông tay, thụt lui lại rồi nhảy ra khỏi đoàn tàu.
Khi hai chân giẫm trên nền đất vững chắc, tôi thậm chí còn bị chới với trong thoáng chốc, dùng cả tay lẫn chân, mang theo lòng kiêng kỵ sâu sắc mà bỏ chạy đi, tránh xa đoàn tàu này.
Sau khi chạy hơn 10 mét trong một nhịp thở, tôi mới dám quay lại nhìn.
Cô tiếp viên đứng ở cửa toa, thân thể dị dạng chắn ngang cửa; dường như cô ta không thể xuống tàu, thế nên đành phải đứng đó mà gào thét liên tục: “Lộc Hưng! Lộc Hưng...”
“Thét to lên! Thét to lên đi! Sau này mà cô muốn trả thù thì cứ tìm Lộc Hưng nhé! Còn tôi chỉ là hàng giả thôi.” Thầm lẩm bẩm một câu như vậy, và khi đoàn tàu lăn bánh lần nữa, tôi mới có thể hoàn toàn bình tĩnh lại. Đến thời điểm này, kể như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ livestream rồi.
“Ding!”
Sau khi tôi chạy khỏi đoàn tàu, điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng lập tức nhận được một tin sms: “Đã hoàn thành nhiệm vụ: Tiến vào ga tàu điện ngầm Bắc Giao trong thành phố Giang Thành vào lúc giữa đêm, dùng thân phận của Lộc Hưng để bước lên chuyến tàu một chiều cuối cùng. +1 điểm hối đoái.”
Nhiệm vụ livestream đã được hoàn thành, cuối cùng thì tôi đã có thể cảm giác đến sự nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Lần này, việc tôi có thể thoát khỏi đoàn tàu tử thần quả thật là ly kỳ, cũng một phần lớn là nhờ may mắn.
“Toa tàu ngày 27/10, Từ Cầm xuất hiện và cứu mình một lần; toa tàu ngày 28/10, kẻ lang thang thay mình chặn lại một kiếp nạn; toa tàu ngày 26/10, Vương Sư xuất hiện, lại giúp mình một đợt. Thuở sinh tiền, mình đã gieo nhân, giờ lên tàu thì có thể hái được quả. Không có bọn họ, chắc chắn mình không hề có cơ hội trốn thoát. Nhưng ngược lại, chính vì mình mà vận mệnh của họ cũng sẽ bị thay đổi đi.” Tôi không suy nghĩ tiếp nữa, sau đó lấy chiếc túi xinh xắn mà cụ Văn từng đưa cho tôi lúc trước ra. Dường như trong túi còn một vật gì đó.
“Bà cụ ấy đã giúp mình rất nhiều. Mình nhất định phải gửi chiếc túi gấm này cho con cháu của cụ ấy.” Dù có tò mò đấy, nhưng tôi không hề mở túi ra xem, chỉ phủi bụi trên người một hồi rồi đứng dậy. Ngay lúc này, tay tôi đột nhiên chạm vào một thứ gì đó; hóa ra, chiếc bát sứ đong đầy nước Vong Ưu vẫn luôn nằm yên trong ngực áo của tôi. Điều kỳ lạ là nước trong đó vẫn không hề tràn ra ngoài, dù chỉ một giọt: “Làm thế nào mà mình lại mang thứ này ra đây nhỉ? Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ lý do mà cô tiếp viên kia quyết tâm đuổi theo mình, có phải là vì mình vơ lấy cái bát này hay không?”
Dĩ nhiên, câu trả lời chính xác đã không còn quan trọng vào lúc này. Tôi cất kỹ vật này vào người, không để nó tùy tiện xuất hiện trong mắt người khác.
“Anh Lộc... Chúng ta đang ở đâu?”
Một giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng, tôi bất lực quay lại, trông thấy Phùng Minh Long cũng đang bày ra một bộ mặt bất lực mà nhìn tôi.
“Sao anh cũng xuống tàu rồi?”
“Quái vật kia giống như muốn ăn thịt người vậy, tôi cũng sợ quá nên mới...” Phùng Minh Long nhìn xung quanh; bầu trời tối đen như mực, không nhìn thấy ánh sao và trăng đâu, ngay cả một áng mây cũng không có. Ánh sáng duy nhất hiện tại chính là màn hình của chiếc smartphone trên tay tôi.
Lời nói của Phùng Minh Long khiến tôi dở khóc dở cười. Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi vẫn còn một ít nghi ngờ về con người này, tôi không hoàn toàn tin tưởng anh ta.
“Này số 12, điểm dừng này chính là miếu Thổ Địa theo như anh từng nói à? Tiếp theo, chúng ta nên đi đâu?” Lúc này, Vương Sư cũng chẳng thể có bất cứ ý kiến gì, “Vì anh đã biết tên điểm dừng này, hẳn cũng biết rõ con đường quay về Giang Thành chứ?”
“Quay về Giang Thành à? Anh nghĩ hay quá?” Tôi xòe tay ra, “Tôi chỉ biết trạm này tên là miếu Thổ Địa. Có người từng xuống tàu ở trạm này. Về phần đây là vị trí nào, nằm hướng nào của Giang Thành thì... Tôi hoàn toàn không biết.”
“Đoàn tàu đi xuyên qua lòng đất. Nhưng sau khi xuống tàu, chúng ta lại dừng chân trên mặt đất. Thật là kỳ lạ!” Vương Sư là một nhà văn viết truyện kinh dị, giỏi bố cục và phân tích logic. Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, gã cũng không thể hiểu được hiện trạng thế này.
Mấu chốt nhất là thời gian và không gian đối với gã đã hoàn toàn rối loạn. Bất kỳ một phân tích nào đều phải dựa trên một trục cơ bản, lấy thời gian và địa điểm làm tọa độ; nhưng Vương Sư lại đang bối rối về hai vấn đề này.
“Mọi người không cần phải xoắn xuýt quá nhiều. Nếu chúng ta muốn phá cục, chìa khóa nằm trong tay người phụ nữ kia.” Tôi chỉ vào người phụ nữ hai mặt đang bỏ đi một mình ở đằng xa: “Khi chúng ta chạy ra cửa toa của ngày 29, cô ta đã chờ sẵn ở đó. Điều này có nghĩa là, vốn dĩ cô ấy cũng đã lên kế hoạch để có thể xuống tàu tại điểm dừng này. Chắc chắn cô ta biết về rất nhiều thông tin mà chúng ta không hề biết.”
“Vậy, ba người đàn ông chúng ta sẽ cùng nhau tóm lấy cô ấy à?” Phùng Minh Long nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người phụ nữ hai mặt kia. Dáng người thướt tha ấy cứ khiến cành đàn ông phải bồi hồi, và cơ bản là Phùng Minh Long cũng chưa từng thấy mặt cô ta khi còn ở trên tàu.
“Đừng đánh giá thấp bất cứ ai. Ở một nơi hoàn toàn xa lạ này, chúng ta nên thận trọng.” Tôi có những lo lắng của riêng mình. Vương Sư và Phùng Minh Long có thể chỉ là một linh hồn cô độc, trong khi thân phận của cô gái kia rất thần bí. Nếu có thể không động chạm đến, tôi sẽ cố gắng tránh để phát sinh xung đột.
“Cũng có lý. Chúng ta cứ đi theo trước đã. Tùy tình hình mà hành động.” Vương Sư mở lời; cả ba chúng tôi nhanh chóng nhất trí, mượn ánh sáng từ điện thoại mà đi theo cô gái có hai gương mặt từ xa xa.
Trời đất không có ánh sáng, gió lạnh vi vu; bước đi ở nơi dị thường này, quả thật cũng không rõ là đang đi bên dưới lòng đất hay ở trên mặt đất nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo