“Có muốn rời khỏi đây sớm hơn không?” Kinh nghiệm mấy năm nay của Vương Sư giúp gã phát triển tính cách cực kỳ thận trọng. Lúc này, dù ba người chúng tôi đã bại lộ, tuy vẻn vẹn chỉ lạ vô tình gặp được một đứa trẻ bị tụt lại phía sau đội ngũ nhưng vì đang ở trong tình hình nguy hiểm, nên mỗi phút mỗi giây đều phải tính trước về tình hình xấu nhất.

“Chờ một chút, không có người địa phương hướng dẫn, cho dù rời khỏi thôn thì chúng ta cũng sẽ bị lạc đường giữa chốn hoang vu.” Sau khi biết nguyên nhân thành lập ngôi làng, tôi cũng không vội rời đi.

Thấy tôi và Phùng Minh Long đều không có ý định rời đi, Vương Sư bèn mở lời: “Rời khỏi ngôi làng chỉ là một biện pháp ứng phó tùy theo hoàn cảnh. Chúng tôi cứ loanh quanh ngôi làng này để đề phòng biến cố. Khi mặt trời mọc lên, dĩ nhiên chúng ta có thể phân biệt được phương hướng rồi, từ đó mà có thể chạy trốn khỏi vùng rừng núi này.”

“Phương pháp của anh quả thực là ổn thỏa, nhưng anh đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.” Tôi hơi bất lực: “Làm sao anh biết được, mặt trời sẽ mọc ở nơi này? Sẽ thế nào nếu nơi đây vĩnh viễn là ban đêm?”

Vương Sư hiển nhiên chưa hề cân nhắc đến vấn đề này. Cơ hồ, gã chỉ suy nghĩ dựa vào tiền đề đây là một địa phương trên dương gian.

“Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ trốn ở đây mà chờ chết thôi ư? Cứ giao sự sống chết vào tay người khác à?” Vương Sư hỏi ngược lại bằng một giọng bất lực.

“Cũng không hẳn là vậy. Thật ra, chúng ta dù có muốn rời đi, cũng không nhất định là có thể an toàn rời khỏi làng. Đội ngũ nghênh Thần vừa rồi ước chừng chính là những dân làng sống trong thôn; nhưng ngoài những người còn sống ra, tôi ước chừng có hơn 1/2 dân số nơi đây là người đã chết. Anh thử suy nghĩ về những chiếc quan tài được đặt trong những ngôi nhà ban nãy xem? Không cần nói đến mấy căn nhà khác, ví dụ như bà cụ trong ngôi nhà bằng đá hiện tại này. Bị nhiều tử thi ngó chừng xung quanh như vậy, liệu chúng ta có thể thoát ra ngoài an toàn hay không?” Tôi có quá nhiều lo lắng trong lòng, thế nên lúc này mới nói ra: “Chuyện nghênh Thần rất quan trọng đối với ngôi làng này. Nếu chúng ta hành động hấp tấp, phá hủy buổi lễ, e rằng cả đám sẽ gặp phải kết cục bi thảm đấy. Giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình chung, binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn mà thôi!”

Trong lúc tôi và Vương Sư nói chuyện, trong làng chợt có những thay đổi mới. Khi đội ngũ nghênh đón Thần sắp sửa đi ra khỏi thôn, bọn họ đột ngột dừng lại. Tiếng chiêng trống dần dần trở nên nhỏ hơn, và chỉ lại tiếng kèn Xô-na thê lương kia vang vọng khắp cả ngôi làng.

Ngay sau đó, một chuyện không ai nghĩ tới đã xảy ra. Lộc Thiện ăn mặc khác người bị đuổi ra khỏi đội ngũ; bốn năm người phụ nữ rắn chắc tóm cô ta đi ngược trở về.

“Có chuyện gì vậy?”

Họ nhanh chóng tiến đến trước cửa của ngôi nhà bằng đá, sau đó hét to về phía ngôi nhà này bằng một loại ngôn ngữ địa phương.

“Anh có thể hiểu ý nghĩa của mấy câu đó không?” Phùng Minh Long nhìn tôi và Vương Sư: “Nghe giọng điệu, đoán chừng là không chào đón chúng ta rồi.”

Tôi cau mày, dùng Phán nhãn để quan sát, sau đó lập tức thấy được đứa trẻ bị chậm hàng ban nãy đang trốn sau lưng vài người phụ nữ gần đấy trong đội ngũ. Hiển nhiên, chính là nó mách lại bọn họ về chuyện nhìn thấy chúng tôi.

“Tôi không biết họ đang nói gì, nhưng chỉ có một số người phụ nữ đến đây; cánh đàn ông trong làng không hề đến. Điều này hơi kỳ lạ. Mọi thứ vẫn chưa phát triển đến điểm tồi tệ nhất.” Suy đoán của tôi đã được xác minh nhanh chóng. Cô gái bị hủy dung nhan một bên mặt bị hai người phụ nữ đẩy nhanh vào nhà; cô ta là người duy nhất trong đội ngũ nghênh Thần không đeo mặt nạ.

“Trong thôn có ít đàn ông. Tộc trưởng muốn mấy người đi theo đội ngũ nghênh Thần tiến vào miếu để khiêng quan tài.” Giọng điệu của Lộc Thiện hơi mông lung, tựa như đang che giấu một bí mật nào đó.

“Khiêng quan tài à? Chẳng phải mấy người muốn nghênh đón Thần ư? Tại sao lại dính líu đến quan tài ở đây?” Dù tôi có hỏi thế nào, Lộc Thiện cũng không trả lời; nhưng một vài người phụ nữ địa phương lại thỉnh thoảng nói vài câu gì đó bằng loại ngôn ngữ địa phương lạ lẫm. Dù không hiểu gì cả, nhưng chỉ từ giọng điệu trong lúc nói chuyện của họ, tôi có thế đoán ra đó là một việc không tốt lành gì.

Giằng co thêm vài phút, ba người lạ mặt chúng tôi chọn cách thỏa hiệp; người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Một vài nông phụ khoác lên cho chúng tôi mấy chiếc áo choàng sặc sỡ, sau đó dẫn chúng tôi bắt kịp đội ngũ nghênh Thần.

Sau khi chúng tôi gia nhập vào đội ngũ này, đoàn người ồn ào náo nhiệt dẫn đầu đội hình lại bắt đầu đánh trống khua chiêng. âm điệu thê lương kia hòa cùng nhịp khiêng phập phồng của chiếc kiệu Hồn, trông vô cùng quỷ dị.

“Cái quái gì thế này? Ép buộc chúng ta phải khiếng quan tài lên ư? Xui xẻo vãi chưởng ra.” Ba người chúng tôi đi cùng Lộc Thiện, cảm giác bản thân vô cùng khác biệt với đội ngũ rồng rắn nhảy mua xung quanh nơi này.

Đoàn người nghênh đón Thần dài ngoằng này nhanh chóng di chuyển ra khỏi ngôi làng, dọc theo đường núi hiểm trở mà đi đến giữa sườn núi, cuối cùng dừng chân trước một ngôi miếu thờ Phật.

Nơi đây thấp lè tè và đổ nát, trông rất ảm đạm và ẩm thấp. Trên tường bám rêu loang lổ; mái ngói phũ màu xanh biếc trông khá cổ kính. Ước chừng, ngôi miếu này từng tồn tại lâu hơn cả ngôi làng dưới chân núi nữa.

“Cỏ dại mọc um tùm, ngôi miếu đổ nát như thế này, rõ ràng là thiếu người chăm sóc. Xét về tính quan trọng của sự kiện nghênh Thần trong lòng người dân, rõ ràng là ngôi miếu này rất quan trọng đối với bọn họ đấy. Mà vì thế mới kỳ quái! Tại sao trông bọn họ rất sùng kính ngôi miếu này, thế mà lại để nơi đây trông rách nát, tàn tạ đến vậy?” Thái độ của người dân trong làng đối với ngôi miếu này làm tôi hết sức khó hiểu.

Không lâu sau, một cụ già nói vài câu với Lộc Thiện. Lộc Thiện gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó dẫn ba người chúng tôi đi vào cửa miếu: “Tộc trưởng muốn mấy người vào khiêng quan tài. Cẩn thận một chút, không được quấy nhiễu Thần linh.”

“Chỉ có ba người chúng ta à?” Tôi sững người tại chỗ. Đội ngũ nghênh Thần tụ tập bên ngoài ngôi miếu, hợp thành một vòng tròn. Từng người mặc quần áo sặc sỡ, đeo mặt nạ giấy, cứ thế mà im lặng nhìn chằm chằm và ba người chúng tôi.

“Được rồi! Chúng tôi vào trong.”

Ngôi miếu không lớn lắm, nhưng ngưỡng cửa rất cao. Dựa theo độ dốc của vùng núi này, ngoài cửa có tổng cộng 7 bậc thềm được xây lên, dẫn lối vào trong.

“Tất cả các căn nhà trong làng đều không có ngưỡng cửa, nhưng ngôi miếu đổ nát này lại có ngưỡng cửa ư?” Tôi phần nào hiểu được tại sao ngôi miếu trước mặt lại đổ nát hoang tàn, thiếu người chăm sóc đến vậy. Về cơ bản, có lẽ nơi đây không dành cho thôn dân bình thường ra vào.

Bước lên từng bậc thềm, chúng tôi tiến vào trong miếu. Bên trong là khoảng sân nhỏ rộng hơn chục mét vuông, nền được lát bằng gạch xanh, hai bên là cỏ dại mọc um tùm.

Tiếp tục đi vào, băng qua khoảng sân nhỏ là vào chính điện. Nơi đây trông cũ nát hơn bên ngoài rất nhiều. Mái ngói bên trên thủng lỗ chỗ to tướng, tường nứt nẻ bong tróc, khắp nơi đều là những vết rách đáng sợ.

Vào sâu trong chánh điện chính là một bức tượng Phật có hai gương mặt. Phía trước bức tượng là bàn thờ, trên bàn thờ có một tấm bài vị viết ba chữ cổ: Phật Thiện Ác.

“Đây là tên thật của Song Diện Phật ư? Gã được gọi là Phật Thiện Ác à?” Tôi nâng điện thoại di động lên, quay lại tất cả cảnh tượng này. Hai bên giao đấu lẫn nhau lâu đến vậy, giờ tôi mới biết tên thật của vị đối thủ bí ẩn này: “Thiện và ác trái ngược nhau. Cái tên này có ý nghĩa gì đây? Hay đây là do phán đoán chủ quan của dân làng nơi này mà đặt ra cái tên Thiện Ác?”

“Anh Lộc, chụp ảnh bằng điện thoại di động trong chùa miếu là thiếu tôn kính, từ đó mà gây ra tai họa cho chính bản thân đấy.”

“Này số 12, đến giúp tôi một tay với. Trong ngôi miếu đổ nát này, tôi cảm thấy khó chịu khắp cả người, kiểu như luôn bị ai đó nhìn chằm chằm vào mọi lúc vậy.”

Vương Sư và Phùng Minh Long đã tìm ra chiếc quan tài mà Lộc Thiện đã nói. Cỗ quan tài này nằm phía sau bức tượng Phật, to ở phần trước và nhỏ ở phần sau, tổng thể trông như một hình thang vậy. Xem ra, vật này cứ như một khúc gỗ tròn được cột nửa bên.

“Khiêng như thế nào? Nghe nói khiêng quan tài cũng phải đúng tư thế đặc biệt đấy.”

Quan tài được đặt chéo phía sau tượng Phật, trên bề mặt có một lớp bụi dày, không biết đã để ở đây bao lâu.

“Hai người nhấc đầu quan tài lên, một mình tôi có thể nhấc được đuôi quan tài.” Tôi tu luyện tâm pháp Diệu Chân và Băng quyền, nên thể lực khỏe hơn người bình thường rất nhiều. Vì vậy, một mình tôi xử lý một đầu quan tài còn lại vẫn ổn.

“Chỉ cần nhấc nó lên là được nhỉ?” Phùng Minh Long và Vương Sư nhìn chiếc quan tài gỗ trên mặt đất, chẳng muốn động tay chạm đến. Trong mắt họ, quan tài là một điều rất xui xẻo. Hơn nữa, việc đặt quan tài trong một ngôi miếu hoang đã là một điều khó tin.

“Mấy bức tường của ngôi miếu này khá thấp, hay chúng ta nhảy quách qua tường rồi bỏ chạy là xong? Nơi đây đã nằm ngoài phạm vi của ngôi làng kia rồi, là cơ hội hiếm thấy đấy!”

Vương Sư thương lượng với tôi, mà trong lòng tôi cũng đang ấp ủ ý đồ như vậy. Vừa định thảo luận đường đi nước bước tiếp theo, thì chiếc smartphone Âm Gian Tú Tràng trong tay tôi chợt phát ra một âm thanh nhỏ nhỏ...

“Ting Ting...”

Một tin nhắn sms được gửi đến mục Inbox của điện thoại vào lúc này.

“Chờ một chút.” Tôi mở Inbix ra, đọc tin nhắn đến; nội dung chỉ vẻn vẹn vài con chữ ngắn ngủi:

“Nhiệm vụ tùy chọn 3: Đánh cắp xá lợi Thiện Ác, nếu thành công:

Điểm tích lũy: +10.

Quyền miễn livestream: +1.”

‘Xá lợi Thiện Ác ư?’ Phần thưởng của nhiệm vụ tùy chọn này vô cùng rộng rãi, gần như tương đương với nhiệm vụ giết chết Lộc Hưng trong lần livestream thứ 8 vậy. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong một thời gian dài: “Không đến sớm, không đến muộn, thế mà lại tuyên bố nhiệm vụ ngay khi mình vừa vào ngôi miếu này. Vậy, chẳng lẽ cái thằng Lộc Hưng kia chịu trăm cay nghìn đắng muốn ngồi lên đoàn tàu ấy, đó là vì để đến đây nhằm lấy cái thứ gọi là xá lợi Thiện Ác này?”

Trên tấm bài vị của Song Diện Phật lại ghi tên là Phật Thiện Ác; chắc chắn xá lợi Thiện Ác có liên quan đến Song Diện Phật.

“Anh Lộc, giờ đi hay ở? Anh chốt nhanh đi chứ!” Phùng Minh Long và Vương Sư đều nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng. Nếu chậm trễ quá lâu, e rằng thôn dân bên ngoài sẽ hoài nghi.

“Không vội! Tôi cần phải tìm ra một vật trong ngôi miếu này.”

 

2.04894 sec| 2434.805 kb