Tôi nhớ kỹ lời nhắc nhở của Lưu Bán Tiên, thế là gọi Vương Sư và Phùng Minh Long đi đến bên cạnh cây hòe già.

Trưởng bối, tổ tiên làng họ Lộc đang đánh nhau với cương thi Huyết hồ; đám dân làng mặc quần áo sặc sỡ thì nằm sát dưới đất, không dám ngóc đầu dậy. Không ai thèm để ý đến hành động của ba người chúng tôi.

“Huyết hồ và dân làng đang tranh giành xá lợi Thiện Ác. Cho dù mình có can thiệp vào thì cơ hội lấy được xá lợi cũng không cao cho lắm. Thay vào đó, mình thà là cố hết sức để tìm ra Mộng Dực cổ. Giá trị của loại Cổ này vượt xa xá lợi Thiện Ác.”

Ba người chúng tôi đứng dưới gốc cây hòe, nhìn tán cây rậm rạp chẳng khác gì một tòa thành xanh lá treo lơ lửng trên không; cây này thật sự quá lớn rồi.

“Anh Lộc, anh gọi chúng tôi đến đây làm gì vào lúc này?” Phùng Minh Long gãi đầu, trong mắt vẫn có chút sợ hãi nhìn cây hòe.

Lúc mới vào thôn, gã đã chuẩn bị chạm tay vào thân cây hòe. Nhưng dưới sự nhắc nhở của Lộc Thiện, gã phát hiện trên cây có vô số côn trùng nhỏ nên kịp thời rút tay lại, lúc này mới may mắn mà tránh được một kiếp nạn.

“Tôi cần lấy một vật từ thân cây này.” Tôi quan sát bằng Phán nhãn, nhận ra bề mặt của thân cây hòe không hề bằng phẳng. Thỉnh thoảng, tôi có thể nhìn thấy những bóng đen nho nhỏ lóe lên chóng vánh; có quá nhiều cành nhánh từ thân cây gốc, tầng tầng lớp lớp đè xuống phía dưới. Đồng thời, giữa những cành nhánh ấy là vô số sợi tơ trắng đang rủ xuống, giống như một dãy Thiên hà đang treo lơ lửng, lại trông giống như một mạng nhện khổng lồ.

Ở phần cuối của mỗi sợi tơ ấy đều có một con sâu nhỏ màu trắng; một số con sâu này đã chết và một số con sâu khác vẫn còn tràn đầy sức sống. Thỉnh thoảng, chúng chiến đấu với những con côn trùng khác, cực kỳ hung hãn.

“Nếu mình rơi vào nó...” Hình ảnh tưởng tượng kia vừa lướt qua là đã khiến da đầu tôi tê dại, “Cũng chẳng biết những con sâu này có hứng thú với người sống hay không?”

Tôi nhặt một mảnh gỗ gần đó, chọt vào bên trong tán cây. Khi sắp đến gần mớ phức hợp được cấu thành từ mấy nhành cây kia, đám tơ trắng lập tức quấn vào mảnh gỗ. Tôi sợ đến mức vội buông tay ra, nhìn thấy mảnh gỗ ấy bị những sợi tơ trắng kéo vào vị trí trung tâm đen kịt của tán cây.

“Cái quái gì thế này?” Tán cây dài hơn chục mét, có chiều cao gấp mấy lần so với những tòa nhà đất gần đó. Muốn tìm một con sâu độc bé nhỏ bên trong thân cây to như vậy, tôi không nghĩ là mình có thể làm được.

“Thực sự là không hề có một nhiệm vụ nào đơn giản trong Âm Gian Tú Tràng cả.” So với việc phá hủy tượng Phật và lấy xá lợi Thiện Ác, nhiệm vụ này khó khăn hơn nhiều.

“Rốt cuộc là mình có nên đi vào hay không?” Cơ hội ở ngay trước mắt, tiến vào âm Dương gian đã là một chuyện vô cùng khó khăn rồi; nếu bỏ lỡ, sau này chắc chắn tôi sẽ phải hối hận.

Trong khi tôi còn đang do dự thì trận chiến giữa đám tổ tiên của dân làng và con Huyết hồ đã sắp sửa kết thúc.

Dưới sự công kích điên cuồng của Huyết hồ, vầng sáng trên tượng Phật bạch ngọc cuối cùng cũng tán loạn. Từng vết nứt tiếp tục mở rộng ra; sau đó, có một âm thanh khe khẽ vang lên, tượng ngọc vỡ nát từ vị trí trong ngực của Lộc Thiện!

Một đen một trắng, xá lợi Thiện Ác sáng mờ như hai con âm Dương ngư rơi khỏi Phật ngọc, đáp xuống lòng bàn tay Lộc Thiện.

Lộc Thiện cũng không ngờ lại xảy ra cảnh tượng này; cô ta cầm xá lợi Thiện Ác trong tay, ánh mắt có chút bối rối.

Tệ hơn nữa chính là, tượng Phật vừa vỡ nát - tổ tiên làng họ Lộc lần lượt té xuống đất như những kẻ mất hồn, mất luôn khả năng hành động.

“Huyết hồ ly có thể đập nát Phật Ngọc dưới sự bao vây của rất nhiều xác chết. Nó chỉ là một cái xác hồ ly mà thôi, làm sao có thể mạnh mẽ như vậy được?” Làng Tỏa Long có nhiều người đến vậy mà còn không làm gì được nó, huống chi là ba người chúng tôi: “Kế hoạch đã thay đổi, tốt nhất là chúng ta nên lập tức rời đi.”

Tôi đã chuẩn bị lui lại, nhưng nhìn thân cây hòe cao lớn trước mặt thì vẫn luôn có chút không cam lòng.

Huyết hồ đã đập vỡ Phật ngọc, làm mất đi xá lợi Thiện Ác; tổ tiên họ Lộc lần lượt ngã xuống, Lộc Thiện lập tức rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Lúc này, một số ít nam giới còn lại đã đứng dậy. Họ không sợ chết, trong khi những người phụ nữ kia cũng lấy ra mấy món nông cụ từ tòa nhà bằng đá và giao cho cánh đàn ông. Mà lúc này, một người tộc lão lớn tuổi đang đứng đầu đội ngũ cũng quyết đoán chộp lấy một cây dao bổ cũi, phóng nhanh về phía con Huyết hồ.

Trong mắt tôi, đó chỉ là hành vi lấy trứng chọi đá. Thực tế cũng nhanh chóng chứng minh suy đoán của tôi. Chỉ vừa đối mặt, ông lão kia đã ăn ngay một lỗ thủng ngay ngực; còn con Huyết hồ chỉ liếm nhẹ móng vuốt, giũ ra một mảng máu trên đó.

“Những người dân làng này còn giãy giụa làm chi? Tại sao không thẳng thừng giao xá lợi cho con Huyết hồ luôn nhỉ? Nếu cứ tiếp tục, toàn bộ ngôi làng có thể sẽ bị con Huyết hồ này tiêu diệt sạch mất.” Tôi cảm giác hơi rung động trong lòng. Nếu chuyện diệt tộc này xảy ra trước mắt tôi, tuy tôi và người họ Lộc cũng không dây dưa quá nhiều nhân quả với nhau, nhưng giờ khắc này lại chợt nảy sinh một chút cảm giác thương xót.

Dân làng lần lượt ngã xuống; cánh đàn ông cũng không ngăn cản được nữa rồi. Có mấy người phụ nữ lao lên, chặn lại đường đi giữa con Huyết hồ và Lộc Thiện, dùng máu thịt của bản thân để tiêu hao thể lực của nó.

“Những người dân làng này thật sự rất lợi hại khi có thể kéo dài dòng tộc tại một nơi kỳ lạ như âm Dương gian thế này.” Cũng không biết đó là vì sự tiếp nối của huyết thống hay tín ngưỡng trong trái tim họ nữa, nhìn cảnh tượng người trước ngã xuống - người sau phóng lên như vậy, nhìn những viên gạch đá xanh đang thấm đẫm máu tươi thế kia, trong lòng tôi chợt dấy lên những cảm xúc vô cùng phức tạp.

Vốn dĩ, tôi không có thiện cảm với ngôi làng này, nhưng bây giờ lại có chút cảm tình hơn.

Đường đất nhuộm đỏ, người phàm rốt cuộc vẫn không thể ngăn cản được con Huyết hồ kia. Nó uyển chuyển nhảy múa trên dòng sông máu, răng nanh lóe lên từng tia sáng trắng, nở một nụ cười tàn nhẫn.

Đã không còn bất cứ bóng dáng nào ngăn cản khoảng cách giữa Lộc Thiện và Huyết hồ. Con hồ ly nhỏ kia cũng không vội vàng, mà trông có vẻ rất thích thú với quá trình săn mồi hiện tại.

Cho đến khi bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, Lộc Thiện mới đặt mảnh xá lợi Thiện Ác kia xuống tại kiệu Hồn, sau đó loạng choạng bỏ chạy bằng đôi chân trần.

Cuối cùng, Huyết hồ cũng đạt được mục đích vốn có của bản thân. Nó nhảy vào kiệu Hồn, há mồm ngậm lấy xá lợi Thiện Ác, ưỡng cổ lên, hống hách quan sát xung quanh. Sau đó, ánh mắt đỏ ngầu của nó liếc sang 3 người chúng tôi.

“Nguy rồi! Nó đã tìm thấy chúng ta!” Phùng Minh Long vội vàng lách mình về phía sau thân cây hòe; chẳng qua, đó chỉ một hành động tự lừa mình dối người mà thôi.

Sắc mặt của Vương Sư cũng sa sầm hẳn. Vừa rồi, gã đã thấy rõ sức chiến đấu của con Huyết hồ. Cả bọn hoàn toàn không phải là đối thủ của nó.

Gã quay đầu nhìn thoáng qua cái giếng sâu rồi nói nhỏ với tôi: “Này Số 12, làm sao bây giờ? Giờ chống cự hay chạy trốn?”

“Trốn không thoát được...” Giờ nhảy xuống cái giếng sâu này, ngộ nhỡ có biến cố và không thể trở lại Dương gian, ắt hẳn chính là một con đường chết. Tôi tiện tay nhặt một cái cây dao bổ cũi gần đó. Cây dao này chính là con dao mà lão già ban nãy vừa sữ dụng qua. Bất quá, vì tốc độ của con Huyết hồ quá nhanh, lão già kia cũng không chém trúng được nó.

Cắn xá lợi Thiện Ác trong miệng, Huyết hồ ly giật nhẹ mũi mình, sau đó dường như đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó khá thú vị, thế là tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

“Rốt cuộc, tao với mày có thù hận gì đâu chứ? Sao mày cứ đuổi miết theo tao?” Tôi chỉ có thể nở nụ cười khổ sở. Xác suất sống sót trong cuộc giao tranh trực diện với con Huyết hồ này là cực kỳ thấp - và đây là đã tính luôn với trạng thái tiêu hao thể lực của con Huyết hồ này sau khi giao chiến với ngôi làng họ Lộc rồi.

Lần livestream này có quá nhiều biến cố bất ngờ. Sức mạnh của con Huyết hồ đã ảnh hưởng đến sự cân bằng của toàn bộ buổi livestream. Vốn dĩ, chướng ngại lớn nhất của tôi là người làng họ Lộc, nhưng bây giờ lại chính là con Huyết hồ kia.

“Hồ ly nghìn năm bị thi biến, còn nuốt lấy xá lợi Thiện Ác chứa Phật duyên của Song Diện Phật... Vậy, sẽ tạo ra một con quái vật lợi hại đến nhường nào?” Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn đã phóng thích một vị Quỷ mẫu, giờ lại thêm một con Huyết hồ. Đoán chừng, tương lai của Giang Thành sẽ phải rung chuyển thêm một lần nữa rồi.

Huyết hồ đuổi theo tôi cả đêm, cuối cùng cũng tìm được tôi. Dĩ nhiên, nó sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, vừa ngậm xá lợi Thiện Ác, vừa hung hăng tấn công tôi.

Nhanh nhẹn và dữ tợn, tôi chỉ có tể miễn cưỡng nhìn thấy chuyển động của nó với sự trợ giúp của Phán nhãn, để rồi vung dao để ngăn cản. Thật không may, phản ứng của tôi quá chậm so với tốc độ của con Huyết hồ kia.

Tôi dốc sức liều mạng đón đỡ, bảo vệ các bộ phận hiểm yếu trên cơ thể. Nhưng sau 10 giây, vẫn có nhiều vết cào trên cơ thể tôi.

Vết thương ngày càng nhiều, máu đẫm khắp người.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ chết ở đây.” Cơn đau từ khắp cơ thể khiến ý thức của tôi trở nên vô cùng rõ ràng hơn. Huyết hồ tấn công quá nhanh và quá mạnh, chẳng kịp cho tôi lấy bùa chú ra dùng, huống chi là tụng niệm pháp chú. Về phần Vương Sư và Phùng Minh Long, hai người họ đã sợ hãi đến mức trốn sang một bên; hoàn toàn không thể trông chờ vào họ.

“Tầm nhìn bắt đầu mờ đi, mình không thể kéo dài hơn nữa. Phải tìm cách phá vỡ cục diện này!” Tôi nhanh chóng nghĩ về mọi lá bài tẩy trên người mình, nhưng không chắc đủ khả năng để có thể ngăn cản được kẻ địch, “Mình nên làm gì đây? Mình nên làm gì đây?!”

“Huyết hồ có xá lợi Thiện Ác trong miệng. Hàm răng sắc bén nhất chắc chắn không thể dùng được, nhưng móng vuốt của nó đủ để dễ dàng cắt đứt da thịt của mình. Điều quan trọng nhất chính là tốc độ của nó, thật sự quá nhanh rồi! Muốn trốn thoát, nhất định phải giảm lại tốc độ của nó!” Tôi lùi lại; trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ điên rồ.

Tôi quay đầu liếc nhìn cây hòe cao lớn bên cạnh, thế rồi quyết đoán xông thẳng đến đó!

 

1.32282 sec| 2434.586 kb