Dưới chân là một con đường núi bình thường, gồ ghề và quanh co, vắng bóng dấu chân người và vô cùng hoang vu.

Hai bên đường có cỏ dại; cây cối hình thù kỳ dị; từ xa nhìn lại, còn tưởng rằng đang có kẻ nào đó lấp ló rình mò.

Tôi, Phùng Minh Long và Vương Sư đã đi sau cô gái có hai gương mặt kia hơn nửa tiếng đồng hồ.

“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt? Anh Lộc, hay chúng ta nên tự tìm lối đi khác nhỉ?” Phùng Minh Long xoa đầu gối mình trong lúc chống một nhánh cây đi ở cuối đội ngũ.

“Nếu như nanh muốn rời đi, tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản.” Cầm chiếc smartphone màn hình rộng trong tay, tôi vừa đọc comment của nhóm khán giả, vừa trông chừng cô gái có hai gương mặt kia.

“Anh nói thế nghe vô tình quá! Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lên tàu mà! Đây cũng là do tôi có ý tốt với cả nhóm thôi.” Phùng Minh Long cũng có tính tình không tệ, mặc kệ như thế nào thì gã đều không hề tức giận.

“Ở nơi rừng núi hoang vắn, không có hướng dẫn viên quen thuộc với môi trường địa phương. Tự tìm đường thoát thân chính là hành vi tự sát. Tôi khuyên anh nên bớt nói vài câu để tiết kiệm thể lực đi.” Vương Sư đang đi giữa cả nhóm. Kẻ này có tính cách thận trọng, không bao giờ đặt mình vào tình huống nguy hiểm cả.

Phùng Minh Long gượng cười: “Được, được rồi! Mấy anh đúng hết.”

Hai người không nói gì thêm, chỉ dùng nguồn sáng từ chiếc smartphone của tôi mà nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, sợ mất dấu.

Người phụ nữ kia cũng đã phát hiện ra chúng tôi đang bám theo, nhưng cô ấy không hề thử tìm cách bỏ rơi chúng tôi, mà chỉ bình thản dạo bước giữa miền rừng núi.

“Khi nào mới có thể đi khỏi nơi quỷ quái này?” Tuy tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra tôi còn lo lắng hơn cả Phùng Minh long nữa.

Bình thường, hẳn là tôi nên thở phào nhẹ nhõm khi hoàn thành nhiệm vụ livestream. Nhưng theo thời gian trôi qua, càng nghĩ lại, tôi càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tôi luôn cảm thấy mình đã bỏ qua một điều gì đó. Sau khi đọc đi đọc lại tin nhắn của Âm Gian Tú Tràng, tôi mới có thể hiểu rõ nguồn gốc về sự bất an của mình.

Trong 4 nhiệm vụ tùy chọn, ngoài nhiệm vụ giả dạng thành Lộc Hưng, một nhiệm vụ khác chính là phá hủy tượng đất Song Diện Phật. Tôi vẫn luôn ở trên tàu, làm sao có thể tiếp xúc với tượng Song Diện Phật được? Như vậy, chắc chắn là Âm Gian Tú Tràng cũng phải tính ra một bước này. Bọn chùng đã an bày cho tôi một nhiệm vụ liên tiếp sau khi hoàn thành nhiệm vụ livestream, mà chắc chắn là nhiệm vụ này liên quan trực tiếp đến Song Diện Phật. Và cũng vì thế, mức độ nguy hiểm cực kỳ cao.

Ngoài 2 nhiệm vụ tùy chọn ở trên, còn có 2 nhiệm vụ tùy chọn khác đều hiện dấu chấm hỏi (???). Tôi vẫn luôn suy nghĩ về ý nghĩa của dấu chấm hỏi đó nhưng chẳng thể nghĩ ra một câu trả lời hợp lý, mãi cho đến lúc này.

Dấu chấm hỏi (???) này chắc chắn không phải do sự nhầm lẫn gì đó, mà do Âm Gian Tú Tràng cố ý. Bản thân nội dung của nhiệm vụ thứ 3 và thứ 4 là tuyệt mật. Để tránh trường hợp tôi thất bại hay vô tình làm rò rỉ nội dung nhiệm vụ, tổ chức đó đã sử dụng phương pháp này. Hai nhiệm vụ tiếp theo này chỉ có thể được thực hiện khi và chỉ khi tôi đặt chân đến một địa điểm nhất định nào đó, hoặc tiếp cận với một người nhất định nào đó.

Cách ứng xử thận trọng từng li từng tí của Âm Gian Tú Tràng như vầy khiến tôi cảm thấy buổi livestream hôm nay thực sự có vấn đề. E rằng, chạy ra khỏi đoàn tàu chỉ là một nửa bộ phận của nhiệm vụ mà thôi, còn một nửa còn lại mới là tiết mục chính.

“Rốt cuộc, người phụ nữ mang hai gương mặt kia sẽ đi đến đâu? Song Diện Phật không tiếc hy sinh mạng sống của rất nhiều người tàn tật như vậy, lại dùng tàn hồn của bọn họ để thay đổi Thiên cơ, đưa Lộc Hưng lên tàu, liệu mục đích thực sự có phải chính là để đưa Lộc Hưng đến địa phương này hay không? Bọn chúng đã lên kế hoạch nhiều đến vậy, thế mục đích thật sự lại là gì?” Tôi suy nghĩ rất lâu mà chẳng tính toán ra được gì. So với Song Diện Phật và Âm Gian Tú Tràng, tôi vốn dĩ chỉ là một quân cờ, chưa đủ thực lực để nhảy ra khỏi bàn cờ.

Tuy nhiên, cũng không phải là tôi hoàn toàn trắng tay trong buổi livestream này. Ít nhất, tôi cũng hiểu được một chút thông qua bố cục của Âm Gian Tú Tràng.

Để kích hoạt nhiệm vụ tùy chọn thì cầu có một vài điều kiện nhất định. Vậy, làm cách nào mà Tú Tràng có thể xác định được các điều kiện này. Bọn chúng không hề ở bên cạnh tôi, làm cách nào có thể chú ý đến từng hành động của tôi ở mọi lúc mọi nơi chứ?

“E rằng, vấn đề vẫn nằm ở chương trình livestream của mình. Có nội gián của Tú Tràng trong room xem livestream.” Nhớ về từng ID quen thuộc, tôi không thể không liếc nhìn vào màn hình điện thoại.

Một chuỗi dài các comment đang hiện lên, những câu chọc nguấy, nhảy số cứ bắn ra nườm nượp. Và thỉnh thoảng, còn có mấy tay già đời nhảy ra chém gió... Tất cả, đều trông rất bình thường.

“Quá khó để tóm ra nội gian trong room.” Dù bản thân tôi là một tay streamer của Âm Gian Tú Tràng, trên thực tế thì cũng không có nhiều quyền lợi là bao.

Tôi tắt công tắc trên kim tây camera, chuyển màn hình livestream sang góc nhìn thứ nhất để tiện trao đổi với khán giả xem stream.

Lúc này, gọi trời, trời không hay; gọi đất, đất không thấu; cũng không thể trông chờ vào Phùng Minh Long và Vương Sư. Nếu cứ chăm chăm vào cô gái có hai gương mặt kia, chưa biết chừng sẽ bị cô ta dẫn đến địa phương nguy hiểm nào nữa. Tôi phải dự phòng đến tình huống xấu nhất.

“Các bạn xem stream, các bạn cũng đã thấy những gì đã xảy ra trên suốt chặng đường này. Chẳng hay có vị cao nhân nào đứng ra chỉ điểm vài câu, cho tôi biết là tôi đang ở địa phương nào hay không?”

Teletubbies chết bởi mưu sát tặng thưởng 99 minh tệ cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Anh streamer, rốt cuộc anh cũng chịu tám chuyện với bọn em rồi à? Anh mà bỏ mặc em, em lấy cây chày dộng anh tới chết ó!!!

- Lão phu từng xem livestream nhiều đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy streamer đi lạc trong lúc đang quay stream!

Thiết Lĩnh Bưu Gia tặng thưởng 9 nguyên bảo cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- C âm N!!! Chẳng biết là tại sao nha! Cứ mỗi lần xem livestream mà tôi có gửi tặng thưởng - dù chỉ một lần, thì con rùa đánh nhau với tôi vào ngày hôm sau đều rơi vào tình trạng xui xẻo cực độ, vừa thò đầu ra khỏi mai rùa là máu chảy lênh láng. Ai có thể nói cho tôi biết, đây là nguyên lý gì không?

- Anh bạn là nhân viên do streamer thuê để câu tiền thưởng à? Tôi chỉ tặng thưởng một lần, thế mà xui xẻo 3 ngày 3 đêm đấy! Hiện giờ, tôi vẫn còn kẹt trong thang máy, chưa đi ra được nè. Mọi người nhớ nhé, tôi cảnh báo cho mọi người một chuyện. Nếu mà có xuống cửa nhà lấy bưu kiện, tuyệt đối đừng mặc quần đùi với khoát thêm một cái áo hờ... Lúng túng lắm đấy!!!

Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành gửi tin nhắn:

- Anh bạn trẻ, nơi đây ngẩng đầu không thấy trời, quay đầu không thấy đường về, cúi đầu không thấy bóng dáng... Rất có thể là cậu đã lạc chân vào âm Dương gian rồi.

Trong hàng loạt comment, tôi phải vận dụng đến Phán nhãn mới kịp nhìn thấy comment của Lưu Bán Tiên. Khi dõi mắt đến ID này, đôi lông mày đang nhíu chặt của tôi dần dần giãn ra: “Bán Tiên, lâu quá không gặp!”

Tôi thậm chí còn không kịp đọc phần nội dung tin nhắn của Lưu Bán Tiên nữa. Vừa thấy người này xuất hiện, tinh thần của tôi phấn chấn hẳn lên: “Mình được cứu rồi!”

“Gì mà được cứu rồi? Điện thoại có tín hiệu sao?” Vương Sư ba chân bốn cẳng chạy tới. Nhưng khi nhìn thấy màn hình livestream, sắc mặt của gã trở nên rất kỳ quái. Sau khi lựa lời một hồi lâu, gã cũng không biết phải nói gì.

“Đây là bí mật lớn nhất của tôi, đừng nói cho ai biết hết.” Sau khi nói đôi điều cho Vương Sư và Phùng Minh Long, tôi nhìn chằm chằm vào cơn mưa comment, hỏi thẳng Lưu Bán Tiên: “Lưu đạo trưởng, âm Dương gian là nơi nào thế? Có phải chính là âm phủ như người đời hay nói hay không?”

- Người sống là khách qua đường, người chết là kẻ trở về. âm Dương gian không phải là âm phủ, nhưng cũng không thuộc về Dương gian. Tạm thời thì tôi cũng không thể nói cho cậu biết rõ ràng về sự tồn tại của nó. Nếu mai này có duyên, có lẽ tôi sẽ xuất hiện trước mặt cậu, nói rõ về nơi này cho cậu biết.

Tôi có thể hiệu được ý nghĩa ngầm trong câu comment này của Lưu Bán Tiên. Trong room livestream, nhiều người thì nhiều miệng, có những chuyện mà chúng ta không thể nói thẳng ra được.

Tôi gật nhẹ, âm thầm ghi nhớ danh từ âm Dương gian này.

Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành tiếp tục nhắn:

- Xin hỏi anh bạn trẻ, tại sao cậu lại đến nơi này? Theo tôi biết, người phàm buộc phải trả một cái giá rất lớn để đến được âm Dương gian.

“Tôi cũng đâu có muốn đến đây, mà dù có nói nguyên nhân cụ thể ra thì mọi người cũng không tin đâu.” Tôi khó mà giải thích rõ được, cũng không thể khai ra chuyện liên quan đến Song Diện Phật và Âm Gian Tú Tràng: “Bán Tiên, ngài có biện pháp gì giúp tôi thoát khỏi nơi này hay không?”

Chờ một lúc thật lâu, tôi mới thấy Lưu Bán Tiên gửi tin nhắn vào room:

- Người cởi chuông phải là người buộc chuông. Biện pháp tốt nhất chính là: Đến đây như thế nào, trở về như thế ấy.

“Ngài nói cũng như chưa nói vậy.” Lưu Bán Tiên không có cách, tôi cũng cảm giác hơi mất mác trong lòng. Dời mắt khỏi màn hình điện thoại, tôi chợt phát hiện người phụ nữ ở đằng xa kia đã ngừng bước.

“Cô ấy làm sao vậy?” Tôi cầm điện thoại di động bước nhanh tới. Khi bước gần đến mõm núi nơi này, mắt tôi chợt trừng to lên. Hóa ra, giữa một khe núi u ám đầy âm khí kia, lại có một ngôi làng hoang vắng nằm tại đó.

“Tại sao lại có thôn xóm ở nơi này? Có nên ghé qua xem thử hay không?”

Phùng Minh Long nhìn tôi, nhưng tôi cũng đang phân vân: “Chờ một chút đã! Xem cô ta định làm gì.”

“Trời tối thế này, hay chúng ta đến đó để tá túc một phen? Dù không có người sống ở đó, chúng ta cũng có chỗ để nghỉ chân mà?”

Phùng Minh Long vừa định bước tới, Vương Sư bên cạnh lập tức liếc gã: “Anh có biết nguyên nhân hình thành nên những thôn xóm hoang vắng trong núi như này sao?”

“Cuộc sống bên ngoài núi siêu tốt; người trẻ tuổi ra ngoài làm việc, sau đó đón con cái và cha mẹ ra đô thị định cư. Chủ yếu là mấy lý do đó thôi, còn nguyên nhân khác à?” Phùng Minh Long cũng không nghĩ là ngôi làng hoang vắng này có gì nguy hiểm.

“Còn nguyên nhân nào khác à...” Vương Sư cười lạnh lùng: “Thiên tai, nạn đói, cướp bóc, bệnh truyền nhiễm... có thể khiến người dân trong làng chết sạch, từ đó mới biến một ngôi làng trở nên hoang vắng.”

 

2.55265 sec| 2438.984 kb