“Anh không đùa đấy chứ? Giờ là lúc nào rồi? Đi hay ở mà chỉ dựa vào một câu thế này à? Đừng có làm liều!” Vương Sư và Phùng Minh Long đứng trước quan tài, cùng nhau trừng mắt nhìn tôi. Cả hai không biết tại sao tôi đột nhiên phát điên lên thế này, còn miếu tìm thứ gì đó trong ngôi miếu xa lạ này nữa.

“Làm sao mà đi dễ dàng được? Chúng ta là người ngoài, không quen thuộc cuộc sống nơi đây. Cho dù trốn được một hồi, ước chừng cũng sẽ sớm bị người trong thôn bắt được. Tại sao lại tự tìm phiền phức cho bản thân?” Lang thang quanh ngôi miếu một hồi, tôi mang theo điện thoại Âm Gian Tú Tràng, quét mặt từng ngõ ngách một.

“Nói thì nói vậy, nhưng tôi không cam lòng. Chúng ta vừa mới tới đây là bị bắt khiêng quan tài. Không biết sau này, bọn họ sẽ còn đối xử với chúng ta như thế nào nữa. Cũng tại thằng nhỏ kia, lanh mồm lanh miệng dữ thần!”

“Than phiền cũng không có ích gì, nhưng ở đây trì hoãn một chút cũng tốt. Nếu chúng ta có thể khám phá ra bí mật của ngôi làng, có lẽ những người bên ngoài sẽ e ngại việc ném chuột làm vỡ bình, không dám làm gì quá đáng với chúng ta.” Dường như Vương Sư hiểu ý tôi, thế là cũng bắt chước tôi mà đi loanh quanh tìm tòi trong miếu.

Thời gian có hạn; để tránh việc dân làng ngoài kia vào đây kiểm tra, tôi bèn đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm của mình.

Tôi tìm từ trong ra ngoài, thậm chí còn không buông tha bức tượng Phật nơi chính điện và những góc khuất trên xà nhà, nhưng tiếc là chẳng tìm ra gì cả.

“Tin nhắn của Âm Gian được gửi sau khi mình bước vào ngôi miếu. Cứ cho là người của Âm Gian Tú Tràng đã theo dõi mình qua buổi livestream, vậy đáng lý ra là chúng sẽ không thể nào nhầm lẫn được. Xá lợi ở ngay trong miếu này.” Tôi chậm rãi nhíu mày, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một nơi mà tôi chưa từng tìm kiếm - chiếc quan tài nằm sau bức tượng Phật.

“Hai người tới giúp một tay với; tôi muốn mở nắp hòm!”

Khi tôi vừa nói xong, sắc mặt của Phùng Minh Long và Vương Sư đều thay đổi.

“Nơi này rất quỷ dị, và chưa hẳn là trong quan tài có chứa thứ gì. Nếu anh muốn thả nó ra, coi chừng ba người chúng ta đều đi đời nhà ma hết đấy.”

“Đúng đúng! Nhìn là biết thứ này không phải dùng để chôn quần áo hay di vật của người quá cố rồi. Nghĩa tử là nghĩa tận, nếu anh dám bất kính với người chết, coi chừng nghiệp quật đấy.”

Cả Vương Sư và Phùng Minh Long đều không đồng ý, tôi cũng không thể ép họ phục tùng mình được. Trong lúc đang tìm cách thuyết phục cả hai người, chợt lão tộc trưởng của làng bước vào bên trong.

Người này rất cao tuổi, lưng còng; chiếc mặt nạ giấy màu trắng bệch trên khuôn mặt cũng không che giấu được bộ râu màu hoa râm.

“Chậm một bước.” Tôi thầm thở dài. Với người tộc trưởng này ở đây, tôi không bao giờ dám mở quan tài trước mặt lão. Ra hiệu với Vương Sư và Phùng Minh Long một cái, tôi bắt đầu nắm lấy phần đuôi của chiếc quan tài: “Đừng lo lắng gì nữa, cứ khiêng lên trước rồi tính sau.”

Ba người cùng nhau hợp tác mới có thể nâng chiếc quan tài lên, sau đó gồng hết sức lực mới có thể di chuyển nó ra khỏi chánh điện.

“Nó làm bằng gỗ gì vậy? Tại sao lại nặng thế này?” Vương Sư và Phùng Minh Long vẫn còn ổn vì hai người cùng nhau khiêng một đầu; trong khi đó, một mình tôi khiêng phần đuôi quan tài, cơ tay phồng hết cả lên, vô cùng mệt nhọc.

Lão tộc trưởng lưng còng đi theo sau lưng và cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Lão ta đeo mặt nạ nên chẳng rõ đang có biểu cảm thế nào. Rốt cuộc, tôi chỉ có thể thành thật nghiến răng khiêng quan tài bước ra khỏi ngôi miếu.

Bước qua ngưỡng cửa của ngôi miếu, ngay khi đặt quan tài xuống đất, dân làng xung quanh lập tức bước đến vây quanh.

Bọn họ không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Tiếp đó, nhóm dân làng này bèn nhảy những vũ điệu kỳ quái và hết sức phô trương, vung vẩy những bộ trang phục và trang sức đầy sặc sỡ.

“Các người tránh ra một bên.” Lộc Thiện đứng bên cạnh lão tôc trưởng, cố tình phiên dịch cho chúng tôi hiểu. Ba người ngoài chúng tôi bèn bước sang một bên; bốn người đàn ông cường tráng lập tức bước ra từ đội ngũ nghênh Thần. Họ cởi trần, mỗi hai người vác theo một thanh đòn được buộc bằng dây gai nhằm cố định bốn góc của quan tài. Sau đó, bốn người bọn họ ngồi xổm xuống, nhấc quan tài lên một cách dễ dàng.

“Kỹ thuật rất chuyên nghiệp. Bọn họ là người khiêng quan tài trong thôn à?” Tôi lặng lẽ giấu điện thoại sau lưng, cố gắng không để những tên thôn dân xung quanh nhìn thấy mình đang quay chụp. Đây là một hành động cực kỳ không tôn trọng đối với bọn họ.

Quan tài được nhấc lên; bốn người kia đi ở đầu đội ngũ, tiếp theo là đội tấu trống và hát hò, sau đó là bốn người đang khiêng kiệu Hồn và cuối đội ngũ là ba người ngoài chúng tôi cùng một số thôn dân, phụ nữ và trẻ em khác.

“Tập tục nghênh Thần này thật thú vị. Có khiên quan tài, có kiệu Hồn, nửa vui mừng, nửa tang tóc.” Mắt tôi dán chặt vào chiếc quan tài ở phía trước. Mục tiêu nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng ắt hẳn có 80% khả năng là đang nằm trong chiếc quan tài này.” Xem ra, mình phải hành động tùy theo hoàn cảnh rồi. Nếu lấy được, là nhờ vận may; còn nếu thất bại thì cứ mặc kệ, không nên quá cố chấp để làm gì.

Đoàn người nghênh Thần cũng không bị va vấp phải chướng ngại gì trên suốt cả đường đi. Nhưng tục ngữ nói rằng, lên núi thì dễ, xuống núi mới khó; không biết có phải do quan tài là điềm xui xẻo hay kiệu Hồn đang tiến về hướng phạm húy hay không, hoặc vì những lý do khác, mà đội ngũ này đang di chuyển rất chậm.

“Đi đứng cẩn thận một chút, nhớ quan sát xung quanh.” Các giác quan của tôi cực kỳ nhạy bén. Hiện tại, tôi cảm thấy sống lưng của mình tê rần. Tôi luôn cảm thấy đã có thứ gì đó trà trộn vào đội ngũ này rồi.

Khi xuống núi và sắp sửa bước vào làng, chợt một biến cố khác đã xảy ra.

Một người khiêng quan tài với thanh đòn gánh trên vai bị trượt chân, té ngã xuống đất. Vốn dĩ lực khiêng đang được cân bằng bởi 4 người ở 4 góc, nay một người bị ngã, thế là một góc kia bị rơi mạnh xuống đất.

Tay trưởng lão của làng vô cùng tức giận, bước tới đạp mạnh vào người đàn ông cường tráng kia vài cái. Sau đó, kẻ này cẩn thận lấy ra một mảnh vải trắng, thu gom phần đất vụn ngay vị trí mà quan tài vừa rơi xuống kia.

Người đàn ông cường tráng kia khập khiễng ngồi dậy, trông có vẻ như bị trật khớp chân rồi. Gã cũng cảm thấy mình rất vô tội, chẳng hiểu sau mình lại vấp ngã thế này. Phải biết rằng, những người nâng quan tài này đều rất có bản lĩnh, luôn luôn chú ý đến sự ổn định của bốn phía; bất kể nếu là đường núi hay vũng bùn, họ đều có thể thoải mái đi lại.

Sau khi chửi rủa một hồi, tay trưởng lão của thôn gọi Lộc Thiện đến, sau đó chỉ tay về phía tôi. Cách một vài người đứng xung quanh, tôi đột nhiên có một cảm giác rất xấu sắp sửa xảy ra.

Không lâu sau, Lộc Thiện chạy đến chỗ tôi, truyền đạt ý tứ của người trưởng lão.

Đại ý là, một người nâng quan tài đã bị thương, cần tôi thay thế vào vị trí đó.

Làng này đúng là không có quá nhiều đàn ông khỏe mạnh; tôi bèn liếc sang Phùng Minh Long và Vương Sư, sau đó nghiến răng nghiến lợi tức giận trước dáng vẻ thờ ơ của hai gã đó.

Quan tài nằm chắn ngay cửa làng là một chuyện rất xui xẻo. Dưới sự thuyết phục của Lộc Thiện, tôi đành mặc bộ quần áo rộng sặc sỡ của người khiêng quan tài vào, cầm lấy chiếc mặt nạ giấy do tay trưởng lão đưa qua. Xong xuôi, tôi đeo mặt nạ lên, nâng đòn gánh, thay thế vị trí của người vừa vấp ngã ban nãy.

Đòn gánh khiêng quan tài vừa thô vừa to, cấu thành từ một cây gậy ngắn và dây thừng, thiết kế rất khéo léo. Bốn người có thể chia đều sức nặng của quan tài và không cảm thấy quá mệt nhọc.

Lúc đầu, tôi không có cảm giác gì nhiều; nhưng càng bước đi, tôi dần cảm thấy có gì đó sai sai. Không biết có phải là bị ảo giác hay không, càng đến gần làng thì chiếc quan tài càng nặng nề hơn.

Khi đến cổng làng, hai vai tôi đã chảy hằn đỏ cả lên. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là, ngoài tôi ra, ba người còn lại trông rất thoải mái và di chuyển nhịp nhàng. Họ không có vẻ gì là cảm thấy rất nặng nhọc cả.

“Cái quan tài này đang cố định mục tiêu vào mình sao? Rốt cuộc, có phải trong này đang chứa một cái xác hay không?”

Tôi ráng chịu đựng cơn đau đớn trên vai, cố di chuyển từng bước ngắn bước dài để trụ tới điểm đến.

Đội ngũ nghênh Thần dừng chân trước một ngôi nhà bằng đá ở trung tâm làng. Ngôi nhà bằng đá này chiếm diện tích lớn nhất, trên xà cửa là tấm biển thủ công bằng gỗ trông rất cũ kỹ. Trên đó có viết 3 ký tự cổ; chữ nằm giữa là Long, còn hai chữ kia thì rất nhợt nhạt nên tôi chẳng thể đọc ra.

Trong quá trình nghênh Thần, không thể để quan tài rơi xuống đất. Dưới sự dẫn dắt của tay trưởng lão, chỉ có bốn người khiêng quan tài chúng tôi và Lộc Thiện tiến vào ngôi nhà bằng đá.

Những ngọn lửa tỏa lên từ các ngọn nến đang đung đưa, phản chiếu những dãy bài vị bằng gỗ sơn mài trên bàn thờ. Tôi đại khái liếc nhìn qua; tất cả những cái tên trên đó đều mang họ Lộc.

“Nơi này là nhà thờ tổ của họ Lộc ư?”

Theo mệnh lệnh của trưởng lão, bốn người chúng tôi đặt quan tài xuống nền gạch đá xanh; còn kẻ ấy lại tự tay đẩy nắp quan tài ra.

Tôi kiễng chân nhìn một cái; trong quan tài không có xác chết, chỉ có một bức tượng Phật hai mặt được tạc bằng bạch ngọc.

Tượng Phật này trông cực kỳ quái dị; và vị trí đặc biệt nhất chính là trái tim của bức tượng. Nơi đó đang niêm phong một trái tim đen trắng bên trong.

“Xá lợi Thiện Ác đấy ư?”

Dùng bạch ngọc làm thân, dùng xương Phật làm tim, tượng Phật điêu khắc này trông sống động như thật. Hai khuôn mặt tương phản kia như có sức sống vậy, càng khiến người ta sợ hãi khi nhìn vào.

“Hóa ra, vị thần mà thôn này muốn nghênh đón chính là Song Diện Phật. Hiện tại, mình đã tìm ra xá lợi Thiện Ác rồi, bước tiếp theo là vạch ra con đường thoát thân.” Tôi cố giấu vẻ vui mừng từ đáy mắt, cố vờ như bình tĩnh vào lúc này.

Tay tộc trưởng ra lệnh cho mấy người xung quanh di chuyển bức tượng ra khỏi quan tài, đặt lên bàn thờ tổ. Khi bức tượng Phật bằng bạch ngọc được đặt lên bàn thờ, tất cả các bài vị trên đó chợt khẽ run nhẹ lên, dường như là vừa khơi dậy một loại cộng hưởng nào đó. Ngay sau đó, mọi người dân bản địa của ngôi làng này đều có thể cảm giác được một sự chấn động nhè nhẹ; thứ duy nhất không bị ảnh hưởng là những ngọn nến kia - chúng vẫn tỏa ra từng ánh lửa nhỏ hiu hắt.

Khi sự chấn động dừng lại, tay trưởng lão dẫn mấy người đàn ông kia và tôi ra ngoài, chỉ để lại mỗi Lộc Thiện bên trong nhà thờ tổ.

Cánh cửa của nhà thờ tổ đã được đóng kín. Tôi quay lại với Vương Sư và Phùng Minh Long, lặng lẽ nhìn ngôi nhà bằng đá trước mặt. Ánh mắt của tôi tập trung chằm chằm vào tấm bảng gỗ trên đỉnh xà cửa; ba con chữ trên tấm bảng càng lúc càng trở nên quen thuộc với tôi. Hồi lâu sau, một mảnh vụn ký ức đâu đó từ tận cõi lòng bất chợt hiện ra; và tôi bật thốt lên 3 chữ: “Thôn Tỏa Long?”

 

0.97157 sec| 2439.992 kb