Cái xác trên lưng kia trông rất nhỏ vì đã bị héo rút lại. Tuy nhiên, có vẻ như nó đã được xử lý bằng một số loại thuốc đặc biệt, không những không bị phân hủy, thậm chí còn không có một vết hoen tử thi hay một mùi thối nữa.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc áo choàng sẫm màu, đeo một món trang sức làm từ thủ công trên cổ. Đây có lẽ cũng là trang phục và tranmg sức riêng của vùng miền này, vì tôi chưa bao giờ thấy qua ở các nơi khác.
Người phụ nữ trung niên cõng xác chết bước xuống lầu kia có dáng dấp trông khá bình thường. Nếu không có cái xác trên lưng khá quái dị kia, nhìn từ xa thì trông bà ấy không khác gì một người nông dân như bao người khác.
“Đến đây.” Bà ta bước xuống lầu, đi thẳng tới mấy người chúng tôi. Bà không hề nói gì, cúi đầu, vừa cõng thi thể trên lưng vừa đi xung quanh bọn tôi; cảnh tượng hiện tại rất kỳ quái.
Ngoài tôi ra, những người khác cũng tỏ vẻ rất sợ hãi khi nhìn thấy cái xác kia. Bọn họ cũng cúi đầu, lén lút liếc mắt để dò xét cái xác ấy.
Tôi nhích nhẹ chiếc smartphone của Âm Gian Tú Tràng, điều chỉnh góc quay để ghi lại tất cả những hình ảnh kỳ lạ này.
- Người giả mà, đúng không? Có phải là đạo cụ gì đó không? Tôi đang đứng một mình trong thang máy nha. Đừng làm tôi sợ!
- Đội ngũ sản xuất chương trình rất tận tâm mà. Tìm diễn viên ở đâu vậy? Trông chuyên nghiệp quá.
- Tôi là sinh viên y khoa. Bà cụ này hẳn là đã chết trong một thời gian dài, nhưng tại sao không phân hủy cơ thể nhỉ? Điều này là hoàn toàn không phù hợp với một thi thể đã chết hẳn.
- Chơi lớn thiệt! Là xác chết thật à?
- Đứng im! Tao là cảnh sát đây!
Tôi không để ý lắm đến làn sóng chém gió trong room. Thay vào đó, tôi cũng giống như Vương Sư và đồng bọn lúc này, len lén nhìn cái xác trên lưng người phụ nữ kia.
Đó là một bà cụ, xấp xỉ khoảng 80 tuổi hoặc hơn, vóc người nhỏ bé.
Bà ta nằm trên lưng người phụ nữ trung niên như vậy cứ tạo cảm giác giống như một con khỉ nước đang hôn mê. Cái đầu của bà cụ nghiêng sang một bên, tựa lên vai người phụ nữ trung niên. Mặt bà ta lệch sang một bên, mắt nhắm chặt, miệng he hé mở; từ đầu đến cuối, bà cụ nó chẳng hề nhúc nhích mảy may.
Người phụ nữ trung niên cõng bà cụ bước 3 vòng xung quanh chúng tôi, sau đó lại đặc biệt đi vòng quanh tôi thêm 1 vòng, cuối cùng mới chậm rãi bỏ đi, bước ngược lên lầu.
Một lúc sau, người phụ nữ trung niên quay lại, nhưng lần này chỉ có một mình bà ta.
“A ba dặn các người đừng nên chạy lung tung. Chờ tới khi đội ngũ đón Thần đi khỏi đây, tôi sẽ cho các người ra về.” Giọng nói của bà ta nghe rất bình thường, giống như đang thuật lại lời của người khác, chứ không hề chứa đựng cảm xúc riêng tư bên trong.
“Thật sao? Là bà cụ kia nói cho chị biết à?” Phùng Minh Long gãi đầu; xác chết có thể nói chuyện - đây là một việc vô cùng khó tin đối với gã.
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào Phùng Minh Long, sau đó cũng không giải thích nhiều mà đưa tay tháo ra 3 chiếc nút thắt từ bộ đồ mà mình đang mặc rồi đưa chúng cho ba người đàn ông bọn tôi.
“A ba tốt bụng, muốn cứu mạng các người. Đừng hỏi nhiều. Buộc sợi dây này vào cổ tay của các người, đừng bao giờ tháo nó ra.” Nút buộc có màu xanh lá cây, bề mặt bóng nhẫy. Mũi tôi giật nhẹ vì ngửi thấy mùi một mùi tanh thoang thoảng.
“Có phải sợi dây này ngâm trong nước tử thi không nhỉ?” Tôi do dự một chút, cuối cùng đành phải buộc sợi dây nhỏ này vào cổ tay trái của mình.
“Khi đội đón Thần tới, các người phải đi theo [yêu muội] này, đừng đi lung tung.” Người phụ nữ trung niên nói với người phụ nữ có hai gương mặt: “Cô đã đưa họ vào đây, vậy cô phải để ý đến bọn họ. Hôm nay đúng là ngày đón Thần, đừng để bất cứ rủi ro nào phát sinh.”
Người phụ nữ có hai gương mặt gật đầu: “Nếu A ba không đuổi họ đi, em sẽ tạm thời quản lý bọn họ trong thời gian này. Nhưng họ không phải người của làng mình. Liệu sự hiện diện của họ tại nơi này có ảnh hưởng gì tới việc đón Thần hay không?”
“Tôi cũng không rõ lắm. Đến đây không sớm không trễ, lại đến ngay lúc này. Là phúc thì không phải họa, nếu là họa cũng không tránh khỏi.” Người phụ nữ trung niên nói xong, bèn đảo mắt qua nhìn tôi. Hồi lâu sau, cô ta định nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng chẳng mở lời, chỉ là cất bước, đẩy cửa, rời khỏi nơi đây.
Ngôi nhà bằng đá trở nên yên tĩnh hẳn. Phía trước đại sảnh có một người đàn ông trung niên đang ngồi, nhưng gã cũng không nói gì cả. Sau khi người phụ nữ trung niên rời đi, gã ấy chỉ nhắm mắt lại, như thể không hề quan tâm đến những người khác trong căn nhà này.
“Tên cô là Yêu Muội à? Tôi có một vài câu muốn hỏi cô.” Tôi bước đến gần người phụ nữ có hai gương mặt. Và khi đến gần hơn, tôi nhận ra sắc mặt của cô ấy rất tái. Sự thay đổi đột ngột này dường như bắt đầu phát sinh từ khi nghe đến cụm từ “đón Thần”.
“Yêu muội là cách nói thông tục của chúng tôi, có nghĩa là con gái út trong gia đình. Anh đừng có gọi lung tung.” Cô ta lùi lại vài bước, có lẽ là không thích người lạ đến gần mình.
“Ồ? Tôi nên gọi cô như thế nào?”
“Tôi tên là Lộc Thiện.”
“Cô cũng họ Lộc à?” Tôi rất ngạc nhiên, và tôi chắc chắn rằng có một mối liên hệ nào đó giữa cô ấy và Lộc Hưng.
“Kỳ quái sao?” Cô gái có hai gương mặt tên Lộc Thiện này lùi ra xa; trong mắt cô ấy, đoán chừng tôi là một kẻ gàn dở thì phải.
Sờ nhẹ chóp mũi, tôi nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng mang họ Lộc. Tôi tên Lộc Hưng. Cô có từng nghe đến tên tôi chưa?”
“Chưa! Họ này có gì kỳ quái đâu chứ? Tất cả đàn ông, phụ nữ và trẻ emnơi đây đều mang họ Lộc. Dù là người bên ngoài lấy chồng nơi đây, hoặc kẻ lang thang lạc đường đến đây, nếu muốn sinh sống tại ngôi làng này thì đều phải đổi họ thành họ Lộc.”
Nghe đến đây, tôi có chút tò mò: “Tại sao phải thay đổi họ vậy? Đây cũng là tập tục của các cô à?”
“Lộc có nghĩa là phước lành và may mắn, là đại phú, đại quý. Phải đổi thành họ này, chúng ta mới có thể ngăn chặn tai họa xảy ra từ số mệnh, tiếp tục kéo dài huyết thống tại đây.” Lộc Thiện không thích nói chuyện với người ngoài; tôi chưa kịp nói tiếp thì cô ấy đã xua tay từ chối: “Ba người cứ an phận ở trong nhà. Trước hết, phải sống sót qua thời kỳ này rồi tính tiếp. Trong khoảng thời gian này, chờ xong vụ đón Thần, tôi sẽ dẫn mấy người rời khỏi đây/”
Nói xong, cô ấy cũng bỏ đi lên lầu hai. Tôi thầm cảm thấy hơi đáng tiếc. Thực ra, tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa kịp mở lời, chẳng hạn như tình hình thực tế của chuyến tàu kia, nguyên nhân hình thành nên ngôi làng này...
“Thành thật ở lại đây đi. Tôi thấy gia đình này cũng không có ý đồ xấu.” Vương Sư nói ngoài miệng như thế, nhưng ánh mắt của gã luôn luôn cảnh giác với xung quanh. So với mọi người, gã trông có vẻ rất căng thẳng.
“Hy vọng là vậy.” Tôi luôn thầm cảm thấy bất an, thế nên đi tới đi lui liên tục trong phòng.
Mười phút sau, người phụ nữ trung niên quay lại, yêu cầu Lộc Thiện và người đàn ông trung niên kia rời đi. Trong tòa nhà đá lúc này chỉ còn lại 3 người chúng tôi.
“Anh Lộc, anh nói xem, bọn họ thật sự đồng ý thả chúng ta đi à? Ngôi làng này cách biệt với thế giới bên ngoài, vô cùng bí ẩn, có khi nào sẽ giết người diệt khẩu hay không?” Phùng Minh Long ngồi xuống cái ghế mà người đàn ông trung niên vừa ngồi ban nãy, bắt đầu co dãn thân thể.
Hiện tại, tôi đang đứng ở đầu cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai. Nghe Phùng Minh Long nói thế, tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào. Tôi biết rằng, một số dân tộc thiểu số có những phong tục đặc biệt, nhưng chuyện cõng xác đi xung quanh vừa rồi, lại còn đưa dây đeo tay từng ngâm qua nước xác chết như vậy, quả thật đã nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi rồi.
“Đoán chừng, sẽ không có chuyện giết người diệt khẩu đâu. Tôi nghĩ rằng, dân số trong làng này quá ít; rất có thể là họ định ép buộc chúng ta ở lại làng này với bọn họ.” Vương Sư bước đến chỗ tôi, chỉ tay lên lầu 2, hạ thấp giọng nói: “Tôi luôn muốn tự mình có thể nắm giữ chuyện sống chết của bản thân. Anh có hứng thú đi lên lầu xem xét với tôi không?”
“Ổn không đó? Họ nói chúng ta cứ ở yên tại đây. Giờ đi lên, vừa mất lịch sự, vừa làm phiền đến người đã khuất.”
Phùng Minh Long đứng dậy khỏi ghế, mở lời phản đối, nhưng Vương Sư hoàn toàn không để ý đến gã. Kẻ này nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt âm u: “Bà cụ rõ ràng đã chết từ lâu, nhưng trạng thái cơ thể vẫn còn giữ lại y nguyên ở thời điểm vừa tử vong. Ngôi làng này đang che giấu một bí mật động trời nào đó, không thể không đề phòng.”
Những gì mà Vương Sư nói đều có lý; tôi bèn gật nhẹ: “Phùng Minh Ling, anh trông chừng dưới này nhé. Tôi và Vương Sư đi lên lầu xem sao.”
Thật ra, tôi đã muốn đi lên lầu từ nãy giờ. Tầng trệt này được bày trí rất đơn giản, nội thất cũng là đồ thủ công thô sơ, không có gì khác thường cả. Câu trả lời mà tôi đang tìm kiếm hẳn là đang nằm ở tầng hai.
Thả nhẹ bước chân, tôi và Vương Sư bước lên cầu thang gỗ, nhanh chóng tiến đến tầng 2.
Đây hẳn là nơi nghỉ ngơi gia đình họ Lộc; ngoài ba chiếc giường gỗ, còn có một cái bàn thờ.
Giường chiếu hơi ẩm ướt, đệm chăn tỏa ra mùi ẩm mốc thoang thoảng. Tôi nhìn lướt qua hai bên trái phải, để rồi đột nhiên trừng to mắt. Tôi vừa phát hiện ra một điều gì đó thật đặc biệt.
Trên bàn thờ có hai cây đèn cầy màu trắng; giữa hai cây đèn cầy ấy lại là một bức tượng Phật hai mặt, một nửa bên mặt thiện lành - một nửa còn lại độc ác.
“Người vùng này cũng tin vào Song Diện Phật ư?” Tôi không thể không bước đến bên cạnh bàn thờ, thầm nhớ đến nhiệm vụ tùy chọn thứ hai của Âm Gian Tú Tràng - cứ phá hủy một bức tượng của Song Diện Phật, tôi sẽ được thưởng thêm một điểm tích lũy.
Tôi chỉ cần làm rơi một bức tượng đất là có thể phá hủy nó; phần điểm này có vẻ rất dễ dàng.
“Không ổn, phải chờ thêm chút nữa.” Các nhiệm vụ tùy chọn trước đó sẽ thưởng 01 điểm cho hành vi giết chết thêm 1 người. So với những nhiệm vụ đó, việc phá hủy bức tượng thế này có vẻ quá đơn giản rồi. Âm Gian Tú Tràng sẽ không đặt ra một nhiệm vụ dễ dàng như vậy. Tôi âm thầm đè nén nỗi xúc động muốn đập ngay bức tượng này xuống, cẩn thận quan sát bốn phía.
Và khi dời tầm mắt sang chiếc giường nằm ngay vị trí đối diện bàn thờ, tôi chợt thấy bà cụ gầy guộc kia dường như nhúc nhích nhẹ thân thể.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo