Máu tràn ra từ bụng gã; làn da mềm mại rách bươm; miệng vết thương hẹp, dài, nhưng rất sâu, giống như bị móng vuốt của một thứ động vật nào đó xé rách vậy.
Áo choàng sặc sỡ bên ngoài bị máu nhuộm đỏ; tấm mặt nạ giấy bị kéo xuống, để lộ sắc mặt vàng như nến của kẻ này. Người đàn ông trước mặt độ chừng 30 tuổi, tròng mắt trừng to, mang theo một nét sợ hãi sâu sắc.
Gã cứ nằm như thế trước mặt tôi, máu thấm đến giày tôi. Biến cố tức thì này khiến não bộ tôi như bị đình chỉ vậy, phải sững sốt đến một, hai giây mới có phản ứng.
Tôi vô thức nhìn về phía đội ngũ phía trước, nơi đó cũng có mấy người đang đổ máu. Bọn họ hô hoán gì đó, nhưng cơ bản là tôi có nghe cũng không hiểu. Chẳng những thế, mấy người kia còn tiện tay nhặt lấy đồ vật linh tinh xung quanh, cẩn thận canh giữ quanh chiếc kiệu Hồn.
So sánh với đội ngũ nghênh Thần đang khẩn trương cao độ kia, kẻ địch ngán đường của bọn họ lại trông có vẻ nhỏ bé hơn nhiều.
Đó là một bóng dáng màu đỏ; bề ngoài của nó trông như một ngọn lửa đang cháy bùng. Dù là nhìn ngang nhìn dọc, đều tỏ ra một cảm giác vô cùng bá đạo.
“Huyết hồ!”
Giọng tôi khô khốc, yết hầu run lên hai lần. Khi bước lên chuyến tàu tử thần kia, trên nóc tàu từng có tiếng động lạ. Lúc đó, tôi nghi là xác chết Huyết hồ kia có thể đã bám theo tôi. Cơ mà, vì những chuyện kinh tâm động phách trên suốt quãng đường, tôi đã vô thức phớt lờ đi sự uy hiếp của nó, cứ nghĩ là nó đã bỏ qua cho tôi.
Nhưng bây giờ, sự thật đang ở trước mắt; nó không chỉ lên tàu, mà còn đến âm Dương gian cùng một lượt với tôi.
“Đúng là thứ âm hồn bất tán!” Tôi giả vờ đỡ lấy người dân không may kia, mượn nhờ thân thể của gã để che chắn lấy cơ thể mình. Lúc này, nếu rời khỏi đội ngũ nghênh Thần, chắc chắn là tôi sẽ rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm. Tôi cố gắng hết sức để bản thân trông có vẻ cư xử rất bình thường, vừa dìu lấy gã kia, vừa lùi lại về sau.
Có thể do tôi mặc quần áo của người khiêng quan tài và đeo mặt nạ giấy y hệt của dân làng, nên con Huyết hồ kia không nhận ra tôi ngay lập tức. Từ đó mới giúp tôi hòa mình vào đám đông mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.
“Tại sao con hồ ly nhỏ này lại xuất hiện? Tôi cũng không thấy nó lên tàu mà?” Phùng Minh Long đã từng nhìn thấy con Huyết hồ kia ở ga tàu điện ngầm. Khi đó, một số ít người không kịp rời khỏi ga tàu điện ngầm có lẽ đều đã bị giết bởi con Huyết hồ này.
“Con hồ ly này trông cực kỳ bất thường. Hai người đã từng nhìn thấy nó à?” Vương Sư đã lên tàu vào ngày 26/10, thế nên không biết sự tình giữa tôi và Phùng Minh Long.
“Tất nhiên, tôi và anh Lộc đã phải bất đắc dĩ lên tàu cũng bởi vì nó. Đừng nhìn vẻ ngoài của nó khá dễ thương, nhưng thứ mà nó thích ăn nhất là chính trái tim của người sống đấy.” Phùng Minh Long kể lại cho Vương Sư nghe những gì đã xảy ra tại ga tàu điện ngầm Bắc Giao. Nghe xong, gã yên lặng nhìn tôi một cái.
Vương Sư thông minh hơn Phùng Minh Long nhiều lắm. Chỉ sau ít giây suy tư, gã bèn phỏng đoán đại khái rằng: “Này số 12, có phải anh chính là người đã thu hút con hồ ly này đến đây hay không? Nó và anh có mối quan hệ như thế nào?”
“Có mối quan hệ thế nào thì không phải là vấn đề quan trọng ngay lúc này... Chuyện trước mắt, con hồ ly này chính là một cơ hội hiếm có cho chúng ta. Tuy nó rất mạnh mẽ nhưng không thể chống lại cả ngôi làng này được.” Tôi sẽ không ngu ngốc đến mức nói với Vương Sư về ân oán giữa mình và con Huyết hồ kia, thế nên mới tránh nặng tìm nhẹ mà lập luận: “Chuyện đến nước này, tôi cũng không nói dối các người nữa. Tôi có phương pháp để hoàn toàn rời khỏi nơi ma quỷ này, nhưng phương pháp này có rất nhiều hạn chế. Chờ lát nữa, hai người cứ làm theo lời tôi nói. Ba người bên ngoài chúng ta giờ đã bị cột cùng nhau trên một sợi dây thừng rồi, phải đồng tâm hợp lực mới có thể chạy thoát được.”
Phùng Minh Long thành thật gật đầu, còn Vương Sư tuy bán tín bán nghi nhưng cũng không nói gì thêm.
Ba người chúng tôi xen lẫn bên trong đội ngũ, cũng không tính là quá lộ liễu. Đúng là khó mà đối phó nổi con Huyết hồ kia, nhưng tình hình hiện tại chính là khi trời rơi xuống thì còn có người chống lên. Nghi thức nghênh Thần của dân làng bị kẻ khác phá hỏng, kẻ vốn dĩ phải giận dữ chính là người dân bản xứ nơi đây.
Đội ngũ nghênh Thần và Huyết hồ đối đầu nhau ở cổng làng; sau hơn 10 giây, con Huyết hồ kia bắt đầu tấn công trước.
Dựa trên tiền đề là bản thân có Phán nhãn, thế mà tôi chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng đỏ lướt đi mà thôi. Do đó, càng không nói đến những người trong thôn rồi. Bản thân ngôi làng này chứa đựng một bí mật lớn lao nào đó, nhưng những người dân của làng này cũng chẳng khác gì người thường. Nếu bị thương, họ sẽ đổ máu, và nếu bị thương nặng vẫn sẽ chết như thường.
Ngay sau khi con Huyết hồ bắt đầu giết người, tiếng la hét bắt đầu vang lên xung quanh chiếc kiệu Hồn. Nó thật sự là quá nhanh rồi; khi mà người trong làng kịp la hét lên, nó đã tấn công sang mục tiêu thứ hai.
Từng người một xung quanh chiếc kiệu Hồn lần lượt ngã xuống, mấy tay trưởng lão trong làng chỉ có thể la ó giận dữ trong sự bất lực mà thôi.
“Con Huyết hồ kia chỉ săn lùng những người bên cạnh chiếc kiệu Hồn. Nó làm vậy, chẳng lẽ là vì có thứ gì đó trong chiếc kiệu đang thu hút nó hay sao nhỉ?” Nhưng điều nghi ngờ của tôi lại sớm được giải đáp. Những người dân xung quanh chiếc kiệu Hồn không thể ngăn cản nổi Huyết hồ. Sau khi xé xong vài người, nó bèn chớp lấy thời cơ, chui tọt vào bên trong chiếc kiệu.
“Lộc Thiện đang gặp nguy hiểm.” Ấn tượng của tôi về cô gái có hai gương mặt kia khá tốt. Lúc này, tôi muốn giúp cô ấy, nhưng biết rõ là bản thân hữu tâm nhưng vô lực: “Lộc Thiện hẳn là một Người Viếng âm còn sót lại của làng này. Cô ta là một nhân tố cực kỳ quan trọng cho nghi lễ nghênh Thần. Nếu có vấn đề gì xảy ra với cô ấy, nghi lễ sẽ tự nhiên kết thúc. Chỉ là, những người đã chết đi trong đội hình sau lưng mình sẽ thế nào đây?”
Tôi ra hiệu về phía Vương Sư và Phùng Minh Long, dẫn họ rời xa con Huyết hồ và những kẻ đang đeo mặt nạ giấy bám đuôi đằng sau, cùng lùi vào một góc tối.
“Giếng sâu kia có lẽ là lối đi thông giữa Dương gian và âm Dương gian, nhưng việc nhảy thẳng xuống giếng như vậy là quá mạo hiểm. Ngộ nhỡ xuất hiện biến cố, có thể sẽ chết chắc. Mình phải cẩn thận, hoặc là để Vương Sư và Phùng Minh Long thử nghiệm trước mới được.” Trong khi lúc đang tìm chiến lược, bỗng nhiên lại có biến hóa mới từ chiếc kiệu Hồn.
Gió lạnh nổi lên bốn phía, rèm kiệu bị thổi tung; một bóng người đỏ như máu bay thẳng ra, nặng nề rơi xuống mặt đất.
“Sao con Huyết hồ kia lại bị đánh văng ra?” Lộc Thiện không chết - lễ nghênh Thần sẽ không chấm dứt. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để rời đi.
Huyết hồ có tính tình tàn bạo, có thể thấy được điều này qua tác phong làm việc của lão tổ Huyết Nhiễm kia. Nó chưa bao giờ biết ẩn nhẫn hay nhượng bộ, thích một đường tiến tới, dùng sức mà áp chế kẻ thù.
Cơ thể của con Huyết hồ rơi xuống đất toát ra một luồng tà khí nặng nề. Lúc này, đôi mắt của nó hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu.
Nhe hàm răng nanh ra, no lại lao tới với tốc độ nhanh hơn. Bức màn của chiếc kiệu Hồn bị xé rách trong tích tắc, và cảnh tượng bên trong thật vô cùng kinh ngạc.
Lục Thiện ngồi yên trong kiệu; tượng Phật bằng ngọc trắng trong tay cô ta tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Tại vị trí tim Phật, xá lợi Thiện Ác trông giống như hai con cá chép đang phối hợp hai cái đuôi lại với nhau, một đen và một trắng, và cùng chuyển động theo một dạng quy tắc huyền diệu nào đó.
Phật Ngọc dường như tạo ra một cảm giác rất đặc biệt bởi xá lợi Thiện Ác, uy nghiêm và trang trọng. Trông cứ như thứ đang đứng trước mặt kia không phải là tượng Phật, mà là một vị Phật có thật, đang tồn tại giữa cõi đời.
“Loại rung cảm này có phải là duyên Phật hay không?” Ngọc Phật mang đến một cảm giác rất phức tạp. Kẻ đó có hai mặt, người tốt sẽ nhìn ra mặt tốt nhiều hơn, trong khi người có ác niệm sẽ chú ý đến gương mặt hung ác bên cạnh. Ví dụ như Vương Sư đang đứng bên cạnh tôi. Từ sau khi bức ngọc Phật kia xuất hiện, cơ hồ Vương Sư chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt Phật dữ tợn kia, còn thân thể của gã thì run rẩy nhè nhẹ, tựa như đang tự sám hối lấy tội lỗi của chính mình.
Con Huyết hồ nhìn chằm chằm vào chiếc kiệu Hồn. Mục tiêu của nó không phải là Lộc Thiện, mà là bức tượng Phật mà cô ta đang ôm trong lòng kia.
Nó liên tục dùng móng vuốt và hàm răng bén nhọn để tấn công Phật ngọc. Mặc dù bức tượng được một lớp ánh sáng bao phủ, nhưng dưới áp lực của màn sát khí đến từ Huyết hồ, lớp ánh sáng kia dần mờ đi, và những vết nứt nông bắt đầu xuất hiện trên bề mặt của bức tượng Phật.
“Huyết hồ ly cũng muốn lấy xá lợi Thiện Ác à? Nó vốn dĩ là thi thể của Hồ tiên biến thành, tại sao lại cần di vật của Phật môn chứ? Có ích lợi gì?” Các đòn tấn công của Huyết hồ đã có thể được miêu tả bằng hai chữ ‘điên cuồng’. Nó cào cấu, cắn xé liên tục, y như một cỗ máy móc.
Ánh sáng trên Phật ngọc càng ngày càng lu mờ thấy rõ; nhóm trưởng lão trong làng và những người dân đang mang thương tích xung quanh lại đột nhiên lui ra ngoài. Tất cả bọn họ bỗng dưng cúi thấp đầu xuống đất.
“Bọn họ làm sao vậy? Kín dâng tín ngưỡng của mình à?” Người sống quỳ xuống đất; ba người ngoài chúng tôi lúc này nhìn có vẻ hơi lẻ loi giữa không gian trống trải này. Cũng may là con Huyết hồ kia đang điên cuồng công kích Phật ngọc, thế nên cũng không để ý tới tôi.
“Cứ có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.” Vừa nói xong, thân thể của tôi chợt bị ai đó đẩy ra. Quay đầu nhìn quanh, cảnh tượng sau lưng khiến da đầu tôi tê dại.
Những xác chết đeo mặt nạ giấy đi ra từ các ngôi nhà bằng đá từ từ di chuyển về phía chiếc kiệu Hồn, trông giống như một dòng sông màu đen đang ùa về phía con Huyết hồ kia.
Mặt tôi tái nhợt; tôi nhanh chóng lui sang một bên, nhìn bọn họ lần lượt vây quanh con Huyết hổ, dùng chính thân thể đã chết đi của bản thân để tiêu hao thể lực của kẻ địch.
“Bản thân con Huyết hồ chính là do thi thể của Hồ tiên biến thành, còn nhóm xác chết xung quanh ắt hẳn chính là thi thể của các đời tổ tiên trong làng họ Lộc. Vậy, hóa ra xá lợi Thiện Ác là một vật cực kỳ có ích cho thi thể ư?” Ngẫm nghĩ hồi lâu mà cũng không đoán ra được, tôi chỉ có thể âm thầm thuận theo góc tường mà rời khỏi nơi này. Trong thời điểm hiện tại, thôn dân và con Huyết hồ kia đang quần ẩu lẫn nhau, cũng là khoảnh khắc thích hợp nhất để tôi có thể dò xét cái giếng sâu kia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo