Bùa chú của Đạo gia là vô dụng, hiệu quả của kinh Phật cũng bị hạn chế, chỉ có thể giúp tôi khu trừ tạp niệm trong đầu. Vật thực sự làm tổn thương cô tiếp viên kia chính là lệnh bài Soán Mệnh sư.
Vật này được lấy từ Song Diện Phật, có dấu vết của số mệnh. Hiện tại, tôi không biết các tác dụng khác của nó, chỉ biết rằng đây là bằng chứng của Soán Mệnh sư.
Lúc này, thân thể của cô tiếp viên đã biến đổi. Cô ta cao một thước tám, chân tay mảnh khảnh, hai tay chống vào vách tường, tốc độ bước đi cực nhanh.
Nghe tiếng gió hú và tiếng gầm thét khàn khàn bên tai, tôi chạy thục mạng, cuối cùng cũng chạy ra khỏi toa tàu đặc biệt này.
Tiện tay mở cửa tàu rồi thở dốc một hơi, tôi dõi mắt nhìn lại. Cô tiếp viên trông giống như một con nhện khổng lồ bị đột biến nên chỉ có bốn chân. Hai tay cô ấy vắt ngang qua tường, từng mảnh giấy mỏng bay mua giữa toa tàu, trộn lẫn với tiếng khóc than của chúng sinh.
“Con mẹ này điên rồi à?” Tôi không dám nán lại lâu hơn, cất kỹ nửa tấm lệnh bài Soán Mệnh sư rồi nhìn lướt qua chiếc bát sứ trên tay: “Không có giọt nước nào trong bát tràn ra ngoài. Nếu đây thực sự là canh Mạnh Bà trong truyền thuyết, vậy chính là một món bảo bối.”
Nếu thật sự có khả năng xóa sạch ký ức mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, đây rõ ràng là một món vũ khí cực kỳ lợi hại. Nếu có thể đem thứ này ra khỏi đoàn tàu này, tôi lại có thêm một con át chủ bài quan trọng.
Nhưng bây giờ không phải lúc cân nhắc những chuyện này. Cánh cổng sắt không thể ngăn được cô tiếp viên kia được bao lâu, tôi phải liều mạng mà chạy trong lúc cầm theo chiếc bát sứ.
Một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào khoang mũi; tôi bước vào toa tàu ngày 23/10. Cô tiếp viên đuổi sát không tha, nhưng tôi lại để ý đến một chi tiết nhỏ. Trong toa tàu này, động tác của cô ấy chậm lại rất nhiều, không giống như trong cái toa đặc biệt vừa rồi.
Cô ta đi chậm lại, tuy vẻ mặt gớm ghiếc nhưng cũng không gây ồn ào, như thể cô sợ đánh thức điều gì đó.
“Cô ta đang lo lắng về điều gì đó.” Nhiều lần livestream đã phát triển cho tôi được một đôi mắt sắc bén. Khi vừa quay đầu lại, tôi ngay lập tức nhận ra rằng: đây là một cơ hội.
Nếu cô tiếp viên kia càng kiêng kỵ, sợ gây ra động tĩnh quá lớn, thì tôi càng phải làm ngược lại.
Tôi cứ lớn tiếng tụng kinh, và lúc đi ngang qua những chiếc giường kia, chỉ cần thấy có người ở trên giường, tôi lập tức tiện tay vén tấm vải trắng phũ trên giường lên, ném xuống lối đi.
Những hình người bị cắt xén dưới tấm vải trắng khiến tôi kinh hãi; trên thực tế, tôi cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nhưng lúc này, tôi không còn thời gian để nghĩ đến hậu quả nữa, chỉ muốn thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
Khi càng ngày càng nhiều tấm vải trắng được vén lên, tôi mới hiểu hơn về toa tàu 23/10. Mặc dù những hình dáng con người không trọn vẹn kia trông có vẻ thê thảm, nhưng họ vẫn có một ý thức nào đó về bản thân. Từ trên người họ, tôi có thể nhận ra oán khí nồng đậm.
“Theo lời của cô tiếp viên, 'những người' trên chuyến tàu này chỉ có thể xuống tàu khi và chỉ khu khu trừ sạch nghiệp chướng của bản thân, sau đó là bắt đầu một cuộc sống mới. Vậy, những kẻ phải ở lại trên tàu suốt 7 ngày 7 đêm, thế chấp mọi máu thịt mà vẫn chưa được xuống tàu, thế tội nghiệp của bọn họ lại nặng nề đến nhường nào đây?
Có thể nói rằng, tất cả những người ở lại toa tàu này cho đến bây giờ đều là những kẻ mang tội ác tày trời, là tai họa sâu nặng khi còn sống. Bọn chúng rất nguy hiểm. Nếu không phải bị một lực lượng nào đó trấn áp, hoặc trước thời hạn uống vào nước Vong Ưu, e rằng bọn này đã sớm biến thành ác quỷ, lệ hồn đáng sợ rồi.
Khi mấy tấm vải trắng được vén lên, những “người” không hoàn chỉnh kia dần cử động cơ thể, thậm chí một số “người” bắt đầu từ từ ngồi dậy. Đằng sau lưng thì vang vọng từng tiếng gào thiết của cô tiếp viên.
Sự phẫn nộ của cô ta chính là chứng minh tốt nhất với tôi, “Làm thế này là có hiệu quả!”
Tôi càng kéo nhiều những tấm vải trắng ra, tốc độ rượt đuổi của cô tiếp viên càng giảm đi đáng kể. Tôi quay đầu lại thì thấy một số hành khách tàn tật hoàn toàn không để mắt tới các cô tiếp viên kia, và họ thậm chí còn chủ động ngăn cản cô ta nữa.
Tuy nhiên, những hình người tàn tật này rất yếu ớt; tinh khí trong cơ thể của bọn họ đã bị rút cạn sạch, lúc này chỉ còn lại một tấm da rách nát, tàn tạ.
“Được cứu rồi!” Những thân xác thêm thảm kia không thể chịu nỗi một đòn của cô tiếo viên, nhưng số lượng bọn họ rất đông. Cô tiếp viên đánh bay hết người này đến người khác; nhưng chẳng bao lâu sau, những hình người tàn khuyết kia lập tức bò trở lại. Chúng chậm rãi, nhưng kiên trì, cố chấp bám lấy cô tiếp viên, bò lên thân thể của cô ta.
“Lộc Hưng! Mày đứng lại cho tao!”
Tiếng hét giận dữ của cô tiếp viên khiến tôi rùng mình. Tôi tăng tốc chạy, vượt qua toa 23, 24, 25 và thành công quay lại toa tàu ngày 26/10.
Tôi giữ vững sự tập trung vào lúc này; và khi vừa bước vào toa rồi nhìn về phía chiếc giường của Vương Sư, tôi chẳng thấy bóng dáng nào trên đó.
“Vương Sư?” Tôi thét to lên, không hề quan tâm đến việc các hành khách khác có bị đánh động mà thức tỉnh hay không.
“Đằng này!” Tại vị trí giao nhau giữa toa tàu ngày 26 và 27, Vương Sư thò đầu ra hiệu với tôi.
Tôi vội vàng chạy tới. Đập vào mắt tôi là một cảnh tượng rất ngạc nhiên; ngoài trừ Vương Sư ra, còn có 5, 6 người khác đang đứng đó nưa4.
“Họ là...?”
“Giống như anh và tôi, họ là những người may mắn thức tỉnh trước thời hạn, vẫn chưa bị mất đi ý thức của bản thân.” Từ Vương Sư mà tôi biết rằng, chuyến tàu này có thái độ hoàn toàn khác nhau với các hành khách khác nhau. Với những người có ít nghiệp chướng ở mức tối thiểu, người làm việc thiện, tích đức qua từng ngày sẽ có thể xuống tàu vào ngày đầu tiên. Người mang nghiệp chướng nhẹ, thiện niệm và ác niệm cân bằng, sẽ xuống tàu vào ngày thứ hai. Người mang nặng nghiệp chướng, từng giết người hoặc lòng mang ý đồ đen tối sẽ xuống tàu vào ngày thứ ba và thứ tư. Những người bị nghiệp chướng triền miên, ác nghiệp chồng chất, sẽ bị đưa đi uống nước Vong Ưu trước thời hạn, sau đó bị sắp đặt ở toa giường nằm, mãi đến ngày thứ năm hay thứ sáu mới được xuống tàu. Đối với phần cuối cùng của chuyến tàu này, hầu hết các hành khách ở đó đều là tội ác tày trời, làm nhiều việc thương thiên hại lý; bọn họ chỉ có thể xuống tàu vào ngày thứ bảy, hoặc có thể là ở lại vĩnh viễn trên đoàn tàu này.
Trong những ngày Vương Sư ở trên tàu, bề ngoài thì gã có vẻ như rất thành thật, tránh để cô tiếp viên chú ý đến. Nhưng theo thời gian trôi qua, khi lần lượt các hành khách xung quanh gã bị dẫn đi, lúc về thì trở nên ngây ngốc, mất đi ý thức, rốt cuộc gã đã không thể ngồi yên được nữa.
Tay tác giả truyện linh dị này còn làm việc thận trọng và thành thục hơn cả tôi. Gã cố gắng giao tiếp với những người còn giữ lại ý thức xung quanh, đoàn kết mọi người lại với nhau. Gã đã tích lũy đủ sức mạnh, nhằm chiếm lợi thế tuyệt đối về số lượng. Nhưng gã vẫn chưa sẵn sàng hành động, mà là đánh chủ ý vào những người trên các toa tàu khác.
Vì nhiều lý do khác nhau, họ rời khỏi toa tàu mà bản thân nên thuộc về, khi bước vào những toa tàu khác thì trên cơ thể cũng tỏa ra đầy mùi hôi thôi. Do thế, gã chỉ có thể tiếp xúc với những hành khách cực kỳ cá biệt từ toa tàu 25 - 27/10.
Nhưng chỉ dựa vào các lần tiếp xúc ít ỏi này đã giúp Vương Sư biết được rất nhiều thông tin quan trọng. Gã phát hiện ra một điểm yếu của cô nữ tiếp viên, chính xác là một thói quen có thể được xem như là khuyết điểm.
Mỗi lần trước khi dừng tàu, cô tiếp viên đều lấy tờ quyển sổ bìa vàng ra để vẽ vời gì vào đó. Chỉ khi xác định xong tên hành khách thì cô ta mới cho hành khách lên tàu. Đối với cô tiếp viên đó, quyển sổ bìa vàng rất quan trọng.
Sau khi tàu dừng, chỉ có cánh cửa của toa tàu mang số thứ tự ngày hôm đó mới mở ra. Cô tiếp viên chặn ngay cửa, căn bản là không thể dùng cách đục nước béo cò để tranh thủ thoát thân. Vậy nên, chỉ còn cách cướp đi quyển sổ bìa vàng của cô tiếp viên và dẫn dắt cô ta rời khỏi nơi cửa mở mới có thể thoát thân được.
Theo sự phát hiện của Vương Sư và những hành khách khác trên tàu, công cụ chính mà cô tiếp viên dựa vào để nhận dạng hành khách chính là quyển sổ bìa vàng; nếu không có vật đó, cô ta sẽ bị rơi vào tình trạng tựa như bị mù vậy.
Bản thân cô tiếp viên cũng có một thói quen. Mỗi khi sử dụng xong cuốn sổ bìa vàng, cô ấy sẽ cất cuốn sổ vào túi bên trái của bộ đồng phục; thói quen nhỏ này cho phép Vương Sư nhận ra một cơ hội.
Vì vậy, gã đã bí mật tập hợp một số hành khách trong ba toa lại, vạch ra kế hoạch chi tiết để đánh cắp quyển sổ vàng khi tàu sắp dừng, gây ra hỗn loạn để thoát khỏi đoàn tàu này.
Khi Vương Sư nói xong, sắc mặt của tôi dần trở nên kỳ quái. Phương pháp của gã quả thật khả thi, nhưng đó là chuyện trước đây. Vừa rồi, tôi đã chọc giận cô tiếp viên đó, nên hiện tại cô ấy đã biến thành quái vật rồi. Cho dù là trộm đi quyển sổ bìa vàng kia, cô ta cũng chưa hẳn là thay đổi mục tiêu.
Tất nhiên, tôi sẽ không nói với Vương Sư về điều này. Để có thể rời khỏi đoàn tàu, gã ấy đã có thể đi tập hợp đại đa số hành khách để cùng nhau hành động. Nên vì sống sót, tôi cũng có thể bất chấp thủ đoạn như vậy.
“Tôi đã nói hết kế hoạch của mình cho anh nghe; bây giờ, tôi có nên được nhìn thấy sự chân thành của anh không?” Vương Sư và những hành khách khác vây quanh tôi. Bọn họ đã bàn bạc xong rồi, thế nên cùng hỏi: “Chúng ta có thể xuống tàu an toàn ở ga nào?”
Tôi do dự một hồi, vừa định nói ra miệng thì đoàn tàu đột ngột rung chuyển, sau đó tốc độ chạy bắt đầu chậm lại.
“Đã đến rồi đây!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo