Cảm nhận bụng mình bị một cái bắp chân đụng nhẹ, tôi biết đây là tín hiệu của Vương Sư. Có một sự hiểu biết thầm lặng giữa hai “kẻ sát nhân” từng chơi chung một trò chơi chết chóc.

Tôi vẫn không thể vạch trần Vương Sư lúc này; trước khi cô tiếp viên lên tiếng, tôi đã buông lỏng tay ra, giả vờ ngoan ngoãn nghe lời.

Cô tiếp viên hậm hực, vừa định điên cuồng lên, nhưng khi nhìn bộ dạng của tôi như này thì chợt có cảm giác như bản thân vừa đấm vào một chiếc gối bông vậy. Cô ta không nói gì thêm nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi siết chặt bả vai của tôi mạnh hơn.

“Cô có thể nhẹ tay xíu được không? Tôi không chạy trốn đâu mà.” Theo sau cô tiếp viên bước tới toa kế tiếp, nói thật là bây giờ tôi cảm thấy hơi hối hận. Lúc trước, lẽ ra tôi nên lấy thêm thông tin từ cụ Văn, ít nhất là nên hỏi phải mất bao lâu nữa để đến điểm dừng tiếp theo, nhằm có thể chuẩn bị đầy đủ tâm lý hành động.

“Thật đáng tiếc.” Tôi chậm rãi nhìn lại chiếc giường của Vương Sư. Con cáo già này thực sự rất bình tĩnh, không hề động đậy và ngụy trang rất hoàn hảo. Nếu tôi không biết trước là gã đang ở dưới tấm vải trắng, e rằng lúc này cũng chẳng mảy may nghi ngờ là ở đây còn có một “người” khác nữa.

Chiều dài của toa tàu ngày 26/10 dài gấp hai lần các toa tàu khác, có thể do đây đều là giường nằm. Nhưng cũng có thể do ngày này lại chính là Tiết Trùng cửu của dương gian, vạn quỷ ẩn nấp, cùng tranh nhau lên tàu.

“Cho tôi hỏi một câu được không? Tại sao toa tàu này lại là toa giường nằm, trong khi những toa khác đều là ghế ngồi? Giá vé của chúng ta có khác nhau không?” Sau khi liên hệ với Vương Sư, tôi đã không còn nóng nảy nữa rồi. Mưu sự tại người, thành sự tại trời; dù biến cố có tiếp tục xảy ra nữa, tôi cũng đành cam chịu số phận.

“Sao có nhiều câu hỏi quá vậy?” Cô tiếp viên có thái độ rất tệ với tôi.

“Đó chỉ là tâm lý bình thường của tôi mà thôi. Tại sao bọn chúng lại có không gian nằm nghĩ lớn đến vậy, trong khi những người ngồi trên các toa khác như chúng tôi thì phải chen chúc lẫn nhau? Vé của chúng tôi có gì khác nhau à?” Lý do mà tôi nói nhiều như vậy, một phần lớn là để kéo dài thời gian để Vương Sư tranh thủ hành động. Còn về mấy cái đãi ngộ đặc biệt như chỗ nằm to hơn gì đó... sắp chết cmnr, ai còn quan tâm mấy thứ này?

“Anh thật sự nói đúng. Cái giá phải trả khi lên tàu giữa những kẻ khác nhau là không giống nhau.” Có lẽ trong mắt của cô tiếp viên thì tôi không có bất kỳ năng lực uy hiếp nào, thế nên cô ta mới hạ thấp cảnh giác mà trả lời thản nhiên với tôi như vậy: “Những người đang ngồi trên tàu như anh chỉ đơn giản là lên tàu rồi ngồi xuống, còn những người nằm đó là những kẻ đã phải thế chấp mọi thứ của bản thân để lên tàu. Họ sẽ trở thành hàng hóa trên tàu, sau đó sẽ được gửi đến nơi chứa chấp cần thiết.”

“Đó là đâu? âm phủ à?” Tôi buột miệng hỏi, nhưng cô tiếp viên chỉ cười một cách lạnh lùng, không trả lời thẳng thắn.

“Nếu anh muốn đi đến đó, tôi cũng có thể đưa anh đi.” Cô ta nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi nổi da gà toàn thân. Lúc này, tôi nhận ra rằng, giọng điệu của cô ta không hề pha lấy ý tứ đùa giỡn.

“Không, tôi vẫn thích ngồi hơn.” Vẫy vẫy từ chối liên tục xong, tôi và cô tiếp viên cũng nhanh chóng đi hết toa tàu ngày 26/10, tiến vào toa tàu ngày 25/10.

Trong giai đoạn này, tôi vận dụng Phán nhãn để bí mật nhìn lại. Vương Sư ngồi thẳng trên giường rồi; gã cũng dần cảm giác được nguy hiểm sắp tiến đến.

“Vương Sư biết được một trong những điểm yếu của cô tiếp viên. Còn mình thì biết khi nào nên xuống tàu. Cả hai hợp tác nhau, quả thật vẫn còn cơ hội.” Nếu vẫn còn lâu mới xuống ga, tôi không nghĩ là mình sẽ thành công dù có hợp tác với Vương Sư. Nhưng vừa khéo khi trạm tiếp theo chính là miếu Thổ Địa, chỉ cần kéo dài thời gian đến lúc đoàn tàu ngừng bánh, vậy là tôi có thể chạy thoát.

Toa tàu ngày 25/10 cũng là một toa giường nằm; điểm khác biệt chính là trong toa này có một thứ mùi thối thoang thoảng. Theo cách nói của cô tiếp viên, đây chính là mùi tử khí đang phiêu tán gữa toa tàu,

Tôi nhìn những chiếc giường xung quanh. Những tấm vải trắng kia cũng không còn sạch sẽ trắng tinh, mà hằn lên những vết màu nâu vàng, tựa như vết máu còn dính lại sau khi giặt giũ.

“Tới nơi chưa?”

Cô tiếp viên không trả lời, chỉ nắm lấy vai tôi, lần lượt vượt qua toa ngày 25 và 24, bước vào toa tàu ngày 23/10.

Tính từ toa ngày 29, đến toa này thì chính xác đã là bảy ngày, đúng một tuần lễ.

Đẩy cửa bước vào toa tàu ngày 23/10, một mùi thối nồng nặc xộc vào mũi tôi, khiến dạ dày tôi như muốn trào ngược. Dù từng nhìn thấy bao nhiêu thi thể bị cắt xẻo trong bệnh viện tâm thần Hận Sơn, tôi cũng không có phản ứng mạnh mẽ đến vậy.

“Rốt cuộc cô muốn đưa tôi đi đâu?” Mùi hăng hắc gay mũi kia không ngừng thách thức giới hạn khướu giác của tôi.

“Câm miệng.” Cô tiếp viên trông vô cùng căng thẳng; đây là lần đầu tiên mà tôi nhìn thấy vẻ mặt như vậy của cô ấy.

“Cô ta cũng đang sợ ư? Nhưng cô ấy sợ cái gì?” Bởi vì thái độ của cô tiếp viên thay đổi, tôi bỗng trở nên tò mò hơn, thế là lập tức nhìn xung quanh, hy vọng sẽ thấy điều gì đó đặc biệt.

Và đúng là, tôi có một phát hiện mới.

Môi trường trong toa tàu ngày 23/10 này là tồi tệ nhất trong số 7 toa tàu. Tử khí bốn phía, khiến mùi hôi thối xộc vào mũi liên tục. Tất cả những tấm vải trắng nơi đây đều dính đầy vết máu nâu sẫm; trên sàn tàu hay ván giường đều bốc lên những mùi kỳ lạ từ những mớ rác rưởi mang hình thù kỳ dị. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa chính là, có một thứ giống như cặn thịt được nhét trong các khe nứt của ván giường, đông đặc lại trong đó, vô cùng rợn người.

Lượng khách trên toa này rất ít, hầu hết các giường đều trống trơn, chỉ có một số giường có “người” nằm. Bất quá, chúng nó cũng không có hình thù của con người, mà trông như từng bị tra tấn kinh khủng qua vậy. So với chúng nó, chuyện bị mất đi ý thức chỉ là một hình phạt cỏn con.

Trong lúc bước đi giữa toa tàu ngày 23/10, chợt có một tấm vải trắng vừa tuột khỏi giường, để lộ ra “người” đang nằm bên dưới. Tạm thời, tôi gọi đây là “người”, mặc dù phải cố gắng lắm mới xác định được cách gọi này.

Đây là một cơ thể tàn khuyết nghiêm trọng; tất cả các cơ quan quan trọng trên cơ thể kẻ này đều đã mất hết; mũi và mắt đều thủng lỗ chỗ; bụng rách nát hết phần bên dưới; ngực trước lõm sát đến tận sau lưng. Hình ảnh này trông cứ như dùng một lớp da bọc lên cả khung xương, còn bên trong người thì không hề có bất cứ một phần nội tạng nào.

Tôi dừng lại, trong mắt có một ít cảm xúc không nỡ. “Người” này giống như một con cá bị ném sống trên bàn ủi, há miệng nuốt một thứ gì đó trong không khí. Trạng thái xen lẫn giữa sự sống và cái chết thế này khiến cho mọi sợi dây thần kinh của tôi đều run lên.

Nếu tôi không thể thoát khỏi chuyến tàu, liệu sẽ giống nó như thế ư?

“Trông có đẹp không?” Cô tiếp viên hé miệng hỏi. Rõ ràng là cô ấy rất cao hứng khi thấy vẻ mặt kinh hoàng của tôi như vầy: “Có rất ít người có thể ở trong chiếc tàu này bảy ngày.”

Nói xong, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt mấy thiện cảm, kéo tôi lướt ngang “người” kia.

Chứng kiến những gì xảy ra với hành khách trên toa tàu ngày 23/10, tôi càng hoang mang hơn về chuyến tàu bí ẩn này: “Đoàn tàu sẽ đi qua từng nhà ga một; hầu hết mọi người chỉ được lên tàu. Muốn xuống tàu, phải chọn một vài nhà ga đặt biệt. Kể từ toa tàu ngày 29/10 đi tới đây, trạng thái tinh thần của hành khách ngày càng trở nên bất thường, và trên tàu còn khá nhiều chỗ trống...

Theo triết lý Phật giáo phổ biến giữa đại chúng, kẻ bất lương sẽ xuống địa ngục, làm việc thiện sẽ được đi đến Tịnh thổ. Vì vậy, một số người được xuống tàu sớm, còn một số người khác thì không thể xuống tàu dù đã tiêu hết nội tạng và máu huyết sao?

Giả định rằng, mỗi trạm dừng xuống tàu dành cho từng người đã là định mệnh, thì mỗi lần trì hoãn xuống tàu thêm một ngày sẽ phải trả thêm một cái giá nhất định trong ngày đó. Chúng nó muốn trì hoãn xuống tàu, ắt hẳn cũng không dễ dàng.”

Tôi mơ hồ hiểu được rằng, cái chết là điều không thể tránh khỏi. Trong chuyến tàu cuối cùng này, mọi người đều sẽ lên tàu, và mọi người cũng đều được định sẵn để xuống ở một ga tàu nhất định. Về việc khi nào họ có thể xuống và khi nào họ có thể buông bỏ những ràng buộc, điều đó phụ thuộc vào trọng lượng của mớ gông cùm nghiệp chướng mà bản thân họ đang đeo.

Một số người rất thoải mái nhẹ nhàng, ví dụ như cụ Văn lên tàu ngày hôm đó và có thể xuống tàu sau một vài trạm dừng. Lại ví dụ với “người” vừa rồi trong toa tàu ngày 23/10, sau khi đào hết nội tạng, mắt, mũi, miệng và tai, trên người gã cũng chỉ còn lại bộ xương và hai tấm da nhưng vẫn không thể xuống tàu. Nghiệp chướng chưa trả hết, phải ở lại đây, cho đến khi từ bỏ hết mọi gông xiềng mới có thể rời khỏi.

Khi còn sống, mọi người đều có khả năng rơi vào cảnh thân bất do kỷ; nhưng khi chết đi, chưa hẳn cũng được hài lòng. Nghĩ đến đây, tôi chợt cười chua xót. Cơ bản thì, tuy tôi chưa làm điều gì nghiêm trọng đến mức thương thiên hại lý, nhưng nếu chỉ tính riêng về mặt công đức: lần đầu tiên là bị Âm Gian Tú Tràng lừa một lần, sau đó còn thả Quỷ mẫu ra nữa. Bây giờ, ấn đường (giữa trán, giữa hai đầu chân mày) của tôi đã ngã sang màu đen, mây đen che đậy đỉnh đầu, nghiệp chướng quấn thân. Nếu tôi thực sự bị giam lại trên đoàn tàu, đoán chừng cũng không phải chỉ bảy ngày đơn giản như vậy.

“Nhất định phải rời khỏi đây!” Bây giờ, tôi đã hiểu tại sao Lộc Hưng lại chần chừ khi lên tàu trạm dừng khu Song Phật. Dựa theo tội nghiệt của gã, nếu bị bại lộ thân phận, ắt hẳn gã ấy sẽ bị phanh thây xé xác mười mấy lần mới có thể xuống tàu.

Tôi đi theo sau lưng cô tiếp viên, băng qua toa tàu ngày 23/10, nhưng cô ấy không hề có ý định dừng lại.

 

1.86978 sec| 2436.859 kb