Trần Thực không đáp lời, đột nhiên mở miệng: “Tà ma ở gần đây, sao các ngươi còn dám tới gần?”
Hắn vừa dứt lời, đám người bốn phía lập tức tản ra.
“Lui xa hơn nữa!”
Đám người vội vàng lui xa hơn.
Trần Thực lấy ra một nén nhang, đốt lên, cắm dưới chân con chuột xám kia, nói: “Các hạ đến từ nơi khác phải không? Chẳng hay bảo địa là đỉnh núi nào?”
Con chuột xám hít hà mùi thơm, lộ vẻ say mê: “Sao ngươi biết ta không đến từ Càn Dương sơn?”
Trần Thực mỉm cười: “Càn Dương sơn ta quen thuộc nhất, đủ loại tà ma ta đều từng gặp, duy chỉ chưa từng gặp qua ngươi. Ngươi là chuột tu luyện thành Tà?”
Con chuột áo xám đáp: “Ta là môn hạ của Hắc Sơn nãi nãi, cư ngụ tại Hắc Sơn, hôm nay đi ngang qua bảo địa, tiện thể kiếm chác một đợt. Nghe nói nơi đây xảy ra Ma biến, nãi nãi nói nếu chết nhiều đạo hữu thì chuyển đến đây.”
Trần Thực khẽ nhíu mày, Hắc Sơn ở bên kia Đức Giang, quy mô nhỏ hơn Càn Dương sơn rất nhiều. Tà ma Hắc Sơn và Càn Dương sơn luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, lần này con chuột xám này đến Càn Dương sơn ăn thịt người, chắc là cho rằng lúc Ma biến có nhiều tà ma bỏ mạng, muốn nhân cơ hội đến chiếm núi.
“Hóa ra là thuộc hạ của Hắc Sơn nãi nãi. Ta cũng từng nghe danh bà ấy từ lâu.”
Sắc mặt Trần Thực hòa hoãn, cười nói: “Vậy phiền các hạ chuyển lời cho Hắc Sơn nãi nãi, nói…”
Con chuột xám đang chăm chú lắng nghe, Trần Thực bỗng sải bước đến trước mặt nó, tung quyền đánh ra. Con chuột xám không kịp né tránh, bất chấp phản kích, vội vàng dựng đuôi lên, nhắm thẳng đầu Trần Thực!
Bên tai nó vang lên tiếng sấm, nắm đấm của Trần Thực còn chưa rơi xuống, hồn phách nó đã bị chấn nát!
“Ầm!”
Nắm đấm của Trần Thực đánh trúng cằm con chuột xám, cổ nó vặn vẹo thành hình xoắn ốc, thân thể xoay tròn bay lên, rơi xuống đất cách đó vài trượng, co giật mấy cái rồi bất động.
Thực ra trước khi quyền phong của Trần Thực đánh trúng, nó đã bị tiếng sấm từ nắm đấm kia đánh chết.
Loại tà ma cấp thấp như này sợ nhất là tiếng sấm.
Gặp ngày mưa dông, chúng phải tìm nơi trốn tránh, nếu không sẽ bị tiếng sấm đánh chết.
Tuy Trần Thực trải qua nỗi đau mất đi người thân, nhưng sau khi đi ra là ngày đêm khổ luyện Bắc Đẩu Thất Luyện, rèn luyện xương cốt, tim, máu, thịt, da, khí, thần. Lực lượng của hắn ngày càng mạnh, quyền cước đánh ra cũng mang theo tiếng sấm, chấn động hồn phách, không thể xem thường.
Tuy lôi âm do quyền cước của hắn tạo ra không phải pháp thuật, nhưng lại hơn cả pháp thuật!
“Muốn đặt chân lên Càn Dương sơn của ta, đã cúi lạy đỉnh núi này chưa?”
Trần Thực quát lớn, bỗng nhiên cơn buồn ngủ ập đến, khiến hắn nhắm mắt, mỉm cười, ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, hắn tỉnh lại, sơn cả tóc gáy.
Rõ ràng hắn ra tay trước, vậy mà vẫn bị đuôi con chuột áo xám điểm trúng. Nó chỉ tùy tiện sờ lên đầu hắn hai cái, hắn đã rơi vào hôn mê!
Loại tà thuật này, hắn chưa từng gặp qua!
“Con tà ma này thật quái dị! Nó biết thi triển pháp thuật!”
Trần Thực sải bước tiến lên, đến bên cạnh con chuột xám. Đột nhiên, góc áo con chuột xám bốc cháy, một lá bùa dán dưới lớp áo bùng cháy.
Dưới ánh lửa, Trần Thực nhìn rõ ràng, lá bùa kia chính là Ẩn Hình phù.
Vẽ Ẩn Hình phù cực kỳ phức tạp, nhất định phải vẽ trên giấy trai.
Mà luyện chế giấy trai cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cáp tức là Thận, Thận giỏi ẩn mình, có thể phun ra Hải Thị Thận Lâu cùng những luồng khí hư ảo khác để che giấu chân thân.
Thận sống nghìn năm chính là Cáp.
Lấy vỏ ngoài của Cáp, nghiền nát thành bột, trộn với bột giấy rồi đem phơi thành giấy, ấy chính là giấy trai.
Lại dùng chu sa, máu chó đen mài mực, phía trên viết sắc lệnh, phía dưới là Tam Thanh văn, tiếp đến là ba chữ “Vũ Trừng” “Vũ Hồ” “Vũ Thanh” 【thâu nhập pháp đả bất xuất ali】, ý chỉ ba vị tiên ông Hán Chung Ly, Lữ Đồng Tân, Hàn Tương Tử, tiếp đến là Bắc Đẩu ẩn văn, cùng ba loại quẻ tượng Ẩn Văn và Ngọc Hoàn Ngọc Tế.
Phù sư biết vẽ Ẩn Hình phù không nhiều, Trần Thực và gia gia bán phù ở vùng Càn Dương sơn, chưa từng gặp qua loại phù sư nào như thế.
Thế nhưng con chuột thành Tà này lại mang theo Ẩn Hình phù đi hại người, quả thật có phần kỳ quái.
“Rốt cuộc Hắc Sơn nãi nãi này có lai lịch gì? Vì sao chuột dưới tay mụ ta lại có thể đeo Ẩn Hình phù quý giá như vậy? Vì sao tà ma cũng biết pháp thuật?”
Trần Thực vô cùng hoang mang.
Lúc này, thôn dân bị gặm mất cánh tay kia tỉnh lại, ôm lấy tay, đau đớn khóc lớn, sau đó lại ngất đi.
Trần Thực bèn sai người nhanh chóng đưa hắn đi chữa trị, may ra còn giữ được mạng sống.
Về phần con chuột xám kia, sau khi chết nó không hóa thành huyết thủy biến mất, thi thể vẫn còn đó, khiến Trần Thực hết sức tò mò.
Khiên Ti Trùng sau khi bị hắn và Lý Thiên Thanh đánh chết sẽ hóa thành huyết thủy tanh hôi, mà hiển nhiên chuột xámkhông giống với Khiên Ti Trùng.
“Thật kỳ quái.”
“Chẳng lẽ tà ma còn phân ra nhiều chủng loại?”
Trần Thực lấy giấy bút ra, vẽ lại hình dáng bên ngoài của con chuột xám, nhất là cái đuôi, được vẽ cẩn thận nhất.
Hắn viết rõ đặc tính của loại tà ma này bên cạnh hình vẽ con chuột xám, cùng với nhược điểm là sợ tiếng sấm.
“Có thể dùng Lôi phù để diệt trừ.”
Trần Thực đặt bút xuống, thổi thổi vết mực chưa khô, cất vào giỏ sách, sau đó lấy ra con dao nhỏ, bước tới cắt đứt đuôi con chuột xám, cẩn thận quan sát.
Phần chóp đuôi con chuột này giống như từng được tôi luyện, cũng có thể là trời sinh, giống như hồng ngọc, trong suốt mà mềm mại.
Trần Thực dùng chóp đuôi này ấn vài cái lên đầu mình, đột nhiên ngã xuống, vừa chạm đầu là ngủ, trên mặt còn mang theo nụ cười kỳ dị.
Qua một lúc lâu hắn mới tỉnh lại, không khỏi kinh hãi nhìn chóp đuôi chuột.
Hắc Oa bên cạnh trợn trắng mắt, tiểu chủ nhân lại làm chuyện ngốc nghếch, thế mà lại lấy mình ra làm thí nghiệm.
Trần Thực nghĩ không thể lấy mình ra làm thí nghiệm được, vì thế dùng chóp đuôi chuột xoa bóp hai cái lên đầu con chó, Hắc Oa thè lưỡi, tứ chi cứng đờ, ngã xuống thẳng tắp, ngủ say sưa.
“Thứ này là bảo bối!”
Trần Thực kinh ngạc không thôi, cất chóp đuôi chuột đi, thầm nghĩ, “Có thể đem bán cho người trong thành bị mất ngủ, chắc chắn sẽ có người bằng lòng bỏ giá cao! Không biết bên Hắc Sơn còn có tà ma nào tương tự hay không? Có thể kiếm thêm được một chút.”
Hắc Oa tỉnh lại, vội vàng tránh xa hắn một chút.
Trần Thực trở về thôn tiếp tục bán bùa, mãi đến chạng vạng, đang định thu sạp thì đột nhiên có người vội vã chạy đến, nói: “Trần phù sư, Trần phù sư! Thôn chúng ta cũng bị tà vật quấy phá, kính xin Trần phù sư mau đến xem một chuyến!”
Trần Thực hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ngươi đừng vội, cứ từ từ mà nói.”
Người tới thở hổn hển mấy hơi, bên cạnh có người đưa nước, y uống hai ngụm, nói: “Thúy Nga trong thôn chúng ta đang mang thai, bụng đã lớn, tính ngày thì gần đây sẽ lâm bồn. Vốn dĩ đang vui mừng khôn xiết, trượng phu của cô ấy cứ muốn áp tai vào bụng nghe ngóng, kết quả là nghe thấy trong bụng Thúy Nga có hai người đang nói chuyện.”
Trần Thực giật mình, trong bụng thai phụ có người nói chuyện?
“Là giọng nói của hai người trưởng thành, một người lớn tuổi hơn một chút, nghe như kiểu bốn năm mươi tuổi, một người trẻ tuổi hơn một chút, là nữ, nhưng cũng phải hai ba mươi tuổi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo