Đầu kia Thiên Lý Âm Tín phù chìm vào yên lặng.
“Ông ấy đi rồi sao… đi từ khi nào?” Giọng nói vang lên từ trong tấm phù có phần khàn đặc, chất chứa bi thương.
“Khoảng sáu ngày trước.”
Trần Thực ngập ngừng giây lát. Mấy ngày nay hắn chìm trong choáng váng, đắm mình trong bi thương, không còn tâm trí nào mà tính toán thời gian. “Phụ thân, người có trở về chịu tang gia gia không?”
Giọng nói bên kia Thiên Lý Âm Tín phù im lặng một lúc lâu rồi mới đáp: “Ngươi là… Tiểu Thập phải không? Đừng gọi ta là phụ thân. Con trai của ta Trần Thực đã chết từ mười năm trước rồi. Hắn bị người ta moi Thần Thai mà chết, chính tay ta chôn cất hắn…”
Trần Thực như bị sét đánh ngang tai.
Chuyện gì thế này?
Chẳng phải hắn bị người ta moi Thần Thai mà chết cách đây hai năm hay sao?
Sao Trần Đường lại nói hắn chết từ mười năm trước?
Sao lại nhiều hơn tận tám năm?
Tám năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giọng nói bên kia lại vang lên: “… Phụ thân ta phát điên rồi, ông ấy cho rằng có thể cứu sống Trần Thực, bèn đào thi thể Trần Thực từ trong mộ lên. Ông ấy thật sự điên rồi, làm rất nhiều chuyện điên rồ, gây ra đại họa. Tai ông ấy lão gây ra, còn đáng sợ hơn cả Ma. Sau đó ta mất liên lạc với ông ấy, ông ấy biến mất không một dấu vết suốt tám năm trời. Mãi đến hai năm trước, ông ấy đột nhiên liên lạc với ta, nói ông ấy đã hồi sinh được Trần Thực, hỏi ta có muốn về nhà ăn Tết không. Ông ấy nói, ông cháu ba đời nhà chúng ta có thể trở về như ngày xưa. Nhưng ta biết, tất cả đã không thể nào trở lại được nữa. Con trai của ta đã chết từ tám năm rồi.”
Nghe giọng nói ấy, Trần Thực có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Trần Đường vừa lắc đầu vừa nói: “Ta không biết thứ ông ấy hồi sinh rốt cuộc là cái gì. Nhưng ta biết, thứ được hồi sinh kia chắc chắn không phải con trai của ta, mà là ác quỷ ông ấy triệu hồi từ cõi âm! Ta hận ông ấy, hận ông ấy cả đời phiêu bạt không màng gia đình, hận ông ấy không dạy ta bản lĩnh cao cường, hận bản thân bất lực không thể bảo vệ gia đình! Ta hận vì sao ông ấy không trở về sớm hơn, nếu ông ấy ở nhà, Trần Thực đã không bị người ta moi mất Thần Thai! Ta còn hận vì sao ông ấy không buông tha cho ta, vì sao cứ để ta chìm trong đau khổ mất con, vì sao cứ muốn hành hạ ta! Ta hận ông ấy vì đã dùng thi thể Trần Thực để làm những thí nghiệm điên rồ kia, tạo ra thứ quái vật như ngươi…”
Trần Đường dường như đang trút hết những oán hận chất chứa trong lòng bấy lâu nay, trút hết nỗi lòng mình với Trần Thực.
Hắn im lặng một lúc, áy náy nói: “Xin lỗi, là ta thất thố rồi. Ta sẽ phái người đến tham gia tang lễ, sửa sang lại phần mộ cho ông ấy. Còn ngươi… Nếu ngươi muốn vào thành, ta sẽ cho người đến đón, cho ngươi một thân phận mới. Nhưng ta sẽ không nhận ngươi. Ngươi không phải con trai của ta…”
“Không cần đâu, đa tạ Trần Đường.”
Trần Thực đáp.
Thiên Lý Âm Tín phù cháy thành tro bụi, ánh lửa tắt hẳn, gương mặt Trần Thực càng thêm u ám, lẩm bẩm: “Không cần đâu, cám ơn ngươi…”
Hắn ngây ngốc bước ra khỏi phòng, ngồi thẫn thờ nơi bậc cửa.
Ánh trăng như bạc, dát lên bờ vai hắn.
Hắc Oa đi tới bên cạnh, Trần Thực đưa hai tay ra, ôm lấy cổ con chó, thần sắc ngẩn ngơ.
Ngày hạ táng quan tài, rất nhiều người đến đưa tiễn, trên sườn núi cách đó không xa xuất hiện một đám hồ ly, bái lạy từ xa xa về phía quan tài.
Lại có một con dê xanh đi tới dưới gốc cây cách đó không xa, đứng thẳng người lên như người, trong móng vuốt nắm ba nén hương, tế lễ từ xa.
Trong tang lễ còn xuất hiện vài gương mặt xa lạ, khi tiễn biệt linh cữu, lúc vô tình lúc cố ý gõ gõ lên quan tài, nghe âm thanh phát ra từ, sắc mặt khẽ biến, nhưng không nói gì.
Kim Hồng Anh đi tới phía sau bọn chúng, tóm lấy gáy một tên, nhấc bổng hắn ta lên.
“Kim đại nhân, chúng ta là người Tây Kinh, phụng lệnh đến đây, xin người chớ làm khó chúng ta.” Tên kia hạ giọng nói.
“Người Tây Kinh phái tới?” Kim Hồng Anh trong lòng nghiêm nghị, hừ lạnh một tiếng, buông hắn ta xuống, trầm giọng nói: “Cút!”
Mấy tên kia vội vàng rời đi, vừa đi vừa thì thầm bàn tán: “Bên trong quan tài trống không, chỉ có một chút y phục. Trở về bẩm báo thế nào đây? Nói hắn chết hay sống?”
“Bẩm báo sự thật, cấp trên tự có quyết định.”
Tai Trần Thực khẽ động, nghe được những lời bàn tán của mấy tên kia, hắn nhìn theo hướng âm thanh nhưng bọn chúng đã sớm không còn tung tích.
“Bà bà, vừa rồi mấy tên kia nói trong quan tài không có thi thể của gia gia, là có chuyện gì vậy?” Trần Thực hỏi Sa bà bà.
Sa bà bà nói: “Vốn dĩ chỉ là mộ chôn y phục, bên trong không có thi thể. Lão già họ Trần đã chết từ hai ba tháng trước rồi, vì không nỡ bỏ lại con nên mới ở lại dương gian. Hắn bị ánh trăng chiếu vào, trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, dần dần mất đi lý trí, hóa thành Thi Trúy. Lại thêm trận chiến với Tà Bồ Tát, bị Tà Bồ Tát phá vỡ lòng tin, có khuynh hướng Ma hóa. Nhưng lão già họ Trần tu luyện Thủy Hỏa Đãng Luyện, là con đường của Thi Giải Tiên, thi thể bất hủ bất diệt. Lần này xuống cõi âm, hắn đi bằng chính thân xác của mình.”
Trần Thực ngẩn người, sau đó mừng rỡ như điên: “Gia gia còn sống?”
“Chết rồi.” Sa bà bà sửa lời hắn, nói: “Chết được gần ba tháng rồi. Tuổi thọ thân thể của lão Trần đã tận, chỉ là dùng biện pháp của Thi Giải Tiên để cho bản thân thoạt nhìn trông như còn sống mà thôi.”
“Gia gia còn sống!” Trần Thực kích động nói.
Sa bà bà khẽ cau mày, nói: “Thật sự chết rồi. Con đâu có hiểu pháp môn Thi Giải Tiên, Thi Giải Tiên là một loại thành tiên khác, loại công pháp này chú trọng thủy hỏa tôi luyện, là pháp môn luyện thi trùng sinh…”
“Gia gia còn sống! Sống ở cõi âm!” Trần Thực vừa cười vừa khóc.
Sa bà bà nhíu mày, thằng bé này điên rồi, hoàn toàn không nghe mình đang nói gì.
Nhưng thân là trưởng bối, bản thân phải giải thích rõ ràng cho nó, tránh kẻo nó hiểu lầm.
“Tiểu Thập, con có biết Quỷ Tiên không? Quỷ Tiên chính là người sau khi chết biến thành quỷ, nhận được hương khói của người đời thờ cúng, hồn phách tồn tại lâu dài không tiêu tan, trường sinh bất tử, cho nên thành tiên. Bởi vì không có thân thể, nên gọi là Quỷ Tiên.”
Sa bà bà nhẫn nại giải thích: “Cao cấp hơn Quỷ Tiên chính là Thi Giải Tiên. Cái gọi là Thi Giải Tiên, là người chết nhưng thi thân bất hoại, qua mặt được trời đất, trải qua hỏa kiếp và thủy kiếp tôi luyện, trong cái chết đạt được trường sinh, bởi vậy gọi là Thi Giải Tiên. Cái gọi là Thi Giải Tiên, tuy trường sinh bất lão nhưng cần phải chết một lần. Gia gia của con, đã chết thật rồi!”
Trần Thực cười nói: “Con biết rồi. Nhưng con biết ông ấy còn sống! Ông ấy chỉ sống ở âm phủ, ông cháu chúng ta không thể gặp mặt. Nhưng ông ấy còn sống!”
Sa bà bà lắc đầu: “Đứa nhỏ này chắc là quá đau buồn nên hóa điên rồi.”
Trần Thực lại lạc quan, tinh thần cũng tốt lên, hắn biết gia gia còn sống.
Gia gia rời đi không phải vì đã chết, mà là không muốn liên lụy đến hắn, không muốn hại đến nhân gian, không muốn trở thành tà ma chỉ biết giết chóc.
Tinh thần hắn phấn chấn, chỉ cần gia gia chưa chết, ắt hẳn sẽ có ngày ông cháu gặp lại!
“Tiểu Thập, tỷ tỷ phải đi rồi.”
Tang lễ vừa xong, Kim Hồng Anh đến chào từ biệt hắn, cong người ưỡn bộ ngực đầy đặn, nàng ta véo véo khuôn mặt hắn, cười nói: “Khi nào thi đậu cử nhân, đến Tây Kinh tìm ta, tỷ tỷ sẽ sắp xếp cho ngươi vào Thần Cơ Doanh! Biết đâu…”
Nàng ta vỗ vai Trần Thực, khẽ cười: “Chúng ta có thể phát triển chút gì đó.”
Nàng xoay người đi về phía Lý Thiên Thanh, bỏ lại Trần Thực mặt đỏ bừng, sau đó lại thấy Kim Hồng Anh cọ vào vai Lý Thiên Thanh, khiến Lý Thiên Thanh cũng đỏ mặt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo