Trong Lộc Vĩ trấn cũng có không ít tu sĩ xuống núi rèn luyện, lại có cả trường tư thục, thư sinh tu hành cũng nhiều, lúc này đều đổ ra đường, nhìn về phía cảnh tượng hiếm có này.

Chỉ thấy dưới căn lầu chứa quả chuông của Lộc Vĩ trấn, đám chuột áo xám đã vây kín như bưng, cỗ kiệu hoa lớn dừng lại cách căn lầu hơn mười trượng.

Trên gác chuông, tiểu đạo sĩ đứng dưới chuông lớn, chỉ thấy mấy lão chuột râu bạc trắng tiến lên, sau đầu lũ chuột già này lại hiện ra Thần Đàn, trong Thần Đàn là Thần Thai ngồi ngay ngắn, nom thật ra dáng.

Ngoại trừ dung mạo, chúng cũng chẳng khác tu sĩ nhân loại là bao.

“Mời đạo hữu rời khỏi đạo tràng của nãi nãi ta!” Một lão chuột râu bạc lên tiếng.

Tiểu đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn chúng mà hướng về phía tượng Hắc Thần trong kiệu, nói: “Hắc Sơn nãi nãi, lần trước là ta tới đạo tràng của ngươi, ngươi chiếm địa lợi nên ta mới bại trận. Nhưng lần này là ngươi tự đến đạo tràng của ta, ta chiếm địa lợi, thắng bại còn chưa biết được đâu.”

Dân chúng trong Lộc Vĩ trấn đều trốn tránh thật xa, dòm ngó về phía này, bọn họ chỉ nghe được tiếng tiểu đạo sĩ chứ không thấy người, nào biết mẹ nuôi mà mình ngày thường cúng bái rốt cuộc trông ra sao.

Thế nhưng mẹ nuôi mà họ cúng bái lại bị người ta xua đuổi, khiến bọn họ vừa tức giận lại vừa lo sợ bất an.

Đối mặt với loại chuyện này, người thường chỉ có thể cam chịu chứ nào dám phản kháng.

Một lão tu sĩ xuống núi nói với thiếu niên bên cạnh: “Đây là phạt sơn phá miếu, tranh đấu giữa các vị mẹ nuôi với nhau, phàm nhân không thể nhúng tay vào. Ngay cả tu sĩ cũng hiếm khi can thiệp. Chúng ta cứ đứng xem là được.”

Các tu sĩ khác cũng cùng chung suy nghĩ, chỉ đứng xem chứ không hề can dự.

Lão tu sĩ kia nói tiếp: “Cái gọi là phạt sơn phá miếu vốn là tập tục từ thời Chân Vương, khi ấy là do đạo sĩ chân chính công phạt yêu tinh tà ma, tiêu diệt tà thần dâm tự, nhổ tận gốc rễ của chúng, trảm yêu trừ ma. Vậy mà đến ngày nay lại trở thành cuộc chiến tranh giành đạo tràng giữa các vị mẹ nuôi được người đời thờ cúng. Đúng là lòng người đổi thay!”

Loại chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở vùng nông thôn. Thường là hai vị mẹ nuôi của hai thôn làng vì vậy mà khai chiến, hai vị thần tướng liều chết tranh đấu, muốn nhổ cỏ tận gốc đối phương, bắt dân chúng của thôn xóm đối phương, biến thành con dân của mình.

Ví dụ như tiểu đạo sĩ Lộc Vĩ trấn đánh tới Hắc Sơn, công kích miếu Hắc Sơn nãi nãi, chính là muốn phạt núi phá miếu, ý đồ hủy hoại chân thân của Hắc Sơn nãi nãi.

Hắc Sơn nãi nãi vượt giới, dám đến giết con dân của hắn, đúng là phạm vào điều cấm kỵ. Là mẹ nuôi của Lộc Vĩ trấn, hắn cần phải đòi lại công bằng cho những con dân này, không phải chỉ vì chịu lời khích tướng của Trần Thực mới đi phạt sơn phá miếu.

“Sư phụ, Hắc Sơn nãi nãi là nhân vật phương nào vậy?” Thiếu niên bên cạnh lão tu sĩ hỏi.

Lão tu sĩ đáp: “Hình như là mẹ nuôi của vùng Hắc Sơn huyện bên cạnh, cũng có người gọi bà ta là tà tu. Phàm là người đi ngang qua Hắc Sơn đều phải đến miếu Hắc Sơn nãi nãi thắp một nén hương, nếu không sẽ gặp phải nguy hiểm.” Lão vừa nói đến đây, tiểu đạo sĩ trên gác chuông bèn giơ tay, chiếc chuông đồng ngàn cân treo trên gác chuông lập tức rời khỏi móc câu, gào thét xoay tròn, lao thẳng về phía cỗ kiệu hoa lớn kia!

Đòn này mạnh mẽ hùng hồn, khiến đám tu sĩ ở dưới gác chuông quan sát cuộc chiến đều âm thầm tán thưởng: “Không hổ là mẹ nuôi của Lộc Vĩ trấn, pháp lực thật hùng hậu!”

Đúng lúc này, mấy con chuột già râu bạc kia đồng loạt tiến lên một bước, Thần Thai trong Thần Đàn của mỗi con đều há miệng, từng viên Kim Đan từ trong miệng Thần Thai phun ra, xoay tròn không ngớt.

Kim Đan mang theo yêu khí và tà khí nồng đậm, vừa xuất hiện là mặt đất đã không ngừng nứt toác ra. Ngay cả căn lầu chứa quả chuông mà tiểu đạo sĩ vừa bay ra cũng ầm ầm sụp đổ dưới áp lực của Kim Đan!

Kim Đan va chạm với quả chuông lớn, quả chuông bị thiêu đốt đến đỏ rực, dưới vách chuông mơ hồ hiện ra hàng trăm chữ viết.

Tiếng chuông vang lên chấn động, mấy con chuột già râu bạc đều kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn miễn cưỡng cản được quả chuông.

Tiểu đạo sĩ đột nhiên phi thân đến, xuất chưởng ấn trên chuông đồng, mấy trăm văn tự dưới vách chuông bỗng ngân lên một tiếng, hóa thành thần quang chiếu rọi, cách bốn trượng xung quanh quả chuông lớn hình thành những văn tự ánh vàng rực rỡ, khắc trên không trung, tựa như một bài văn chương! Mấy con chuột già râu bạc bị chấn động đến lảo đảo thối lui, Kim Đan cũng bị đánh bay.

Cái chuông này trải qua mấy ngàn năm không hư hao, lại được dân làng lễ bái mà sinh ra linh tính, đương nhiên không phải vật tầm thường.

Tiểu đạo sĩ hét lớn một tiếng, xông về phía kiệu hoa.

Lực lượng bất phàm của hắn vô cùng hùng hậu, mấy con chuột già này tu luyện theo pháp môn của loài người, hấp thu nguyệt hoa, tu thành tà ma, luyện thành tà đan, tuy thực lực không tầm thường nhưng vẫn kém xa hắn.

Chuông lớn xoay tròn, bên ngoài vách chuông, mấy trăm văn tự hình thành văn chương cũng theo đó xoay tròn, tạo thành kết cấu hình chuông do văn tự tạo thành ở bên ngoài chuông, mang theo uy lực cực lớn, lao thẳng về phía kiệu hoa!

Cảnh tượng này khiến cho mấy vị tu sĩ đến từ trong thành không khỏi nhìn đến sững sờ.

“Nông thôn quả nhiên có bảo vật!”

Lão tu sĩ kia nhịn không được kinh hô, “Cái chuông này tuyệt đối là pháp bảo lưu truyền từ thời cổ xưa, bền bỉ với thời gian, uy lực không thể coi thường! Đáng tiếc lại bị đám ngu dân ở nông thôn lễ bái sinh ra linh tính!”

Các tu sĩ khác cũng nhìn ra manh mối.

Cái chuông đồng lớn này có thể đánh lui mấy con chuột già râu bạc kia, cũng không phải hoàn toàn dựa vào lực lượng bất phàm có được từ nhiều năm tế tự, mà một nguyên nhân khác chính là bản thân nó có uy lực phi phàm!

Nếu như quả chuông đồng này không có linh, không hóa thành Thần Tướng, nó quả là một kiện bảo vật phi phàm, cũng chẳng trách bọn họ lại đỏ mắt đến vậy.

Phía sau lũ chuột, rèm kiệu của cỗ kiệu hoa kia bị sóng khí do chuông đồng dấy lên hất tung, lộ ra chân thân tượng thần màu đen.

Chỉ thấy thần tượng màu đen kia là tượng của một nữ tử, chắc là một lão thái thái hiền từ, hòa ái dễ gần, mặt mày mỉm cười, ngón tay như đang nâng niu một đóa hoa.

Nhưng ngay sau đó, gương mặt thần tượng ấy bỗng lõm vào trong, tựa như một lỗ đen sâu không thấy đáy, mà ở rìa lỗ đen lại có tầng tầng lớp lớp răng nhọn, răng mọc li ti như hạt gạo, xoay tròn lan về phía sâu trong lỗ đen!

Quả chuông lao về phía kiệu hoa, thế nhưng càng đến gần tượng thần màu đen, nó lại càng thu nhỏ, cả tiểu đạo sĩ kia cũng bị hút vào trong lỗ đen trên mặt tượng thần màu đen.

0.46569 sec| 2411.227 kb