Trình tự tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết cực kỳ hợp quy tắc: Tam quang luyện khí, lại luyện Thánh Thai Chi Thể, sau đó là Bắc Đẩu Thất Luyện, cuối cùng là Kim Đan Cửu Chuyển.
Cảnh giới tương ứng với mỗi bước, theo thứ tự là Luyện Khí, Luyện Thể, Trúc Cơ, Kim Đan, tổng cộng bốn cảnh giới.
Mà cảnh giới truyền thống thì lại là năm cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Thần Đàn, Thần Thai và Kim Đan.
Rõ ràng trong này có vấn đề!
Trần Thực sắc mặt nghiêm túc.
Vấn đề rất lớn!
Tuy Tam Quang Chính Khí Quyết có thêm Luyện Thể, nhưng lại thiếu mất hai cảnh giới Thần Đàn và Thần Thai, chắc chắn pháp lực không thể hùng hồn bằng cảnh giới truyền thống.
“Hơn nữa, sau khi tu thành Kim Đan, đã có thể dùng Kim Đan tôi luyện thân thể, cảnh giới Luyện Thể này vốn đã bao hàm trong cảnh giới truyền thống, chẳng qua không được tách riêng mà thôi. Cho nên, đến lúc đạt đến Kim Đan cảnh, chắc chắn Kim Đan của cảnh giới truyền thống mạnh hơn Kim Đan của Tam Quang Chính Khí Quyết rất nhiều!”
Hắn thầm nghĩ: “Bên ngoài lăng mộ Chân Vương lại khắc những công pháp này, rõ ràng là muốn hãm hại người khác, để cho đám đạo chích kia sau khi đến đây, nhìn thấy công pháp trên bia đá liền bắt đầu tu luyện, kết quả là tự hủy căn cơ. Thế nhưng…”
Hắn thở dài, bản thân tuy không phải quân tử trộm mộ, nhưng lại không có Thần Thai, cùng đường mạt lộ, chỉ có thể tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết, tu luyện công pháp rõ ràng là cạm bẫy này.
Địa điểm tu luyện Kim Đan tốt nhất chính là miếu Sơn Quân.
Trần Thực lập tức thu dọn một phen, mang theo chút lương khô, phân phó Hắc Oa đang gặm thịt chuột: “Hắc Oa, ta đến miếu Sơn Quân tu hành một ngày, nếu có việc gì lập tức dùng Giáp Mã phù đến miếu Sơn Quân báo cho ta biết. Ta để lại cho ngươi hai cân thịt dị thú, treo trên tường, đói thì tự mình ăn. Muốn ăn chín thì tự mình nhóm lửa.”
Hắc Oa không khỏi lắc đầu, tiểu chủ nhân rõ ràng không coi nó là chó, thế mà lại bảo nó nhóm lửa nấu cơm.
Ta còn có thể đứng dậy xào vài món ăn nữa à?
Huống hồ ta đang ăn thịt chuột, một hai ngày cũng chẳng đói được.
Trần Thực đến miếu Sơn Quân, đặt rương sách xuống.
Hắn đã lâu không đến miếu Sơn Quân, trong miếu giờ đã không còn ánh mặt trời.
Trần Thực vận Tam Quang Chính Khí Quyết, chân đạp Bắc Đẩu Thất Tinh, từng Bắc Đẩu Tinh phù nổ tung dưới chân hắn, tôi luyện thân thể, đồng thời khí huyết trong cơ thể ào ạt tuôn trào, hướng thẳng đến đan điền.
Cái gọi là Kim Đan chính là đại dược trong cơ thể người, loại thuốc này không cầu từ bên ngoài, mà là do tinh khí thần của bản thân tự rèn luyện mà thành.
Muốn luyện thành Kim Đan, cần phải trải qua Cửu Cung tôi luyện, còn gọi là Cửu Đỉnh.
Cung thứ nhất gọi là Đan Nguyên cung, cũng có thể gọi là Đan Nguyên đỉnh, Kim Đan hình thành tại nơi này, luyện đến khi lô hỏa thuần thanh thì đan thành, mang sắc xanh.
Cung thứ hai tên là Chu Lăng cung, cũng gọi là Chu Lăng đỉnh, Kim Đan ở trong cung này được tôi luyện, hóa thành màu đỏ.
Cung thứ ba tên là Lan Thai cung, cũng gọi là Lan Thai đỉnh, Kim Đan hiện lên sắc trắng.
Cung thứ tư gọi là Thiên cung, cũng gọi là Thiên đỉnh, Kim Đan mang sắc đen.
Cung thứ năm tên là Hoàng Đình cung, Trung cung, cũng gọi là Hoàng Đình đỉnh, Kim Đan mang sắc vàng.
Cung thứ sáu gọi là Linh Phù cung, cũng gọi là Linh Phù đỉnh, Kim Đan mang sắc tím.
Cung thứ bảy tên là Thượng Thư cung, cũng gọi là Thượng Thư đỉnh, Kim Đan mang sắc xanh lá.
Cung thứ tám gọi là Ngọc Phòng cung, cũng gọi là Ngọc Phòng đỉnh, Kim Đan mang sắc xanh biếc.
Cung thứ chín gọi là Giáng cung, cũng gọi là Giáng đỉnh, Kim Đan hiện lên sắc son. (Chỉnh lý từ Đạo Thư Cửu Chuyển Kim Đan thiên, Kim Đan trong sách được đề cập đến là Kim Đan của Đạo gia, không phải Kim Đan trong tiểu thuyết tiên hiệp truyền thống, có thể sẽ trái với kiến thức thông thường của mọi người)
Trần Thực vô tình đã bước vào cánh cửa tu luyện này, khí huyết trong cơ thể ngưng tụ, lấy thần khí làm thuốc, lấy đan nguyên làm lò, bắt đầu cô đọng Kim Đan.
Tuy không có Thần Thai mà tu luyện Kim Đan là hành động bất đắc dĩ, nhưng Trần Thực tu luyện lại cực kỳ thuận lợi, chẳng bao lâu sau đã thành Đan Nguyên đỉnh. Trong đan điền phảng phất như biển lửa vô biên, tinh khí thần hội tụ lại, ngưng luyện thành đan.
Kim Đan này không vành không rìa, hình thành tự nhiên.
Tinh, khí, thần ngưng tụ trong đan, hóa thành vật gì, có tên gì, Trần Thực đều không biết.
Ngay lúc hắn đắm chìm trong tu hành, vật ngã lưỡng vong, trong rương sách bỗng vang lên một tiếng “cạch” nhỏ, loáng thoáng có ánh sáng màu xanh từ đó phát ra.
Ánh sáng màu xanh phát ra từ trong ấn ngọc, hộp đá hưởng ứng, cũng có hào quang phát ra từ đó.
Tiếng động thanh thúy phát ra từ bên trong hộp đá, phảng phất như có một cái khóa được mở ra.
Một lát sau, lại là một tiếng “Cạch” giòn vang, tiếp đó tiếng vang dần dày đặc, phảng phất bên trong có vô số ổ khóa đang bị một luồng lực lượng thần bí nào đó mở ra!
Đột nhiên, hộp đá biến mất, thay vào đó là một hòn đá nhỏ vuông vức, lẳng lặng nằm trong rương sách.
Một luồng sáng xanh từ trong rương sách phóng lên cao, đột nhiên nổ tung, vô thanh vô tức, dung hòa cùng lực lượng bất phàm nồng đậm vô bì trong miếu Sơn Quân, cuối cùng biến mất không dấu vết.
Trong miếu thờ, ánh mặt trời rọi xuống, bầu trời Thần Châu Hoa Hạ hiện ra trên đỉnh miếu, xanh thẳm vô tận.
“Hạt giống lưu lại đã được giải phóng, lực lượng của ta rốt cục đã có thể quán thông.”
Trong miếu vang lên một tiếng thở dài sâu kín, giọng điệu mang vẻ vui sướng.
“Rốt cục có thể ngưng kết ngã tướng, nghênh đón thiên biến!”
Trần Thực không hề hay biết về chuyện này, vẫn đang chuyên tâm tu luyện, ánh mặt trời và ánh trăng từ Thần Châu Hoa Hạ đưa đến càng lúc càng mãnh liệt, hóa thành khí huyết cuồn cuộn mênh mông trong cơ thể hắn, lại trải qua Bắc Đẩu Thất Luyện dung hòa vào trong thân thể, tẩm bổ tinh khí thần.
Tinh khí thần nặng như thủy ngân, lại được tôi luyện trong Đan Nguyên đỉnh, trải qua rèn luyện trong lò hỏa, luyện vafo Kim Đan.
Không phải hắn đang nhập định, mà là chân đạp thất tinh không ngừng di chuyển, hai mắt tựa như ngủ mà không phải ngủ, tựa như nhắm mà không phải nhắm, bộ pháp cũng trở nên kỳ lạ, thậm chí có lúc bước lên vách tường, lúc lên cây cột, lúc lên nóc miếu, thân hình vẫn vững vàng, không hề rơi xuống.
Bất tri bất giác, hắn đã tu luyện tận mười hai canh giờ mà vẫn chưa dừng lại.
Lửa trong cơ thể dần dần trở thành một màu xanh thuần túy, viên Kim Đan kia cũng dần dần đổi sắc, xanh mướt như lò lửa.
Chờ đến khi Kim Đan sắc xanh không thể nào hấp thu tinh khí thần thêm nữa, khí huyết trong cơ thể Trần Thực sôi trào, tinh thần sung mãn, lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt.
Trong miếu, ánh nắng chan hòa, cửa sổ dường như không ngăn nổi thứ ánh sáng đến từ tổ địa này. Trần Thực thấy vậy trong lòng nghiêm nghị, vội vàng bước ra khỏi miếu, ngửa đầu nhìn lên không trung. Thiên ngoại không có thiên thạch nào tấn công, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu Thiên Ngoại Chân Thần phát hiện ra ánh mặt trời nơi đây, chỉ e sẽ ném xuống một ngôi sao băng, nghiền nát miếu Sơn Quân cùng cả ngọn núi này thành tro bụi!”
Trở lại miếu, Trần Thực ăn chút lương khô, thu dọn một lượt, bỗng phát hiện hộp đá không còn. Hắn không khỏi sững sờ, vội vàng tìm kiếm khắp nơi. Có điều Trần Thực không thấy hộp đá đâu, mà chỉ tìm được một viên đá nhỏ, vuông vức, rất giống hộp đá, nhưng chỉ nhỏ bằng móng tay cái, nhỏ hơn so với trước kia cả trăm lần!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo