Kiếp nạn của Càn Dương Sơn rốt cục cũng kết thúc, Trần Thực cũng trầm tĩnh lại. Mấy ngày nay tinh thần hắn căng thẳng, khẩn trương cao độ, giờ phút này thả lỏng mới cảm thấy mệt mỏi.

Đêm nay ngủ rất ngon.

Đến nửa đêm, hắn đột nhiên tỉnh lại, ngồi bật dậy, rồi thấy bên giường mình có thêm mấy người.

Hắn hoảng sợ, chăm chú nhìn lại, thì ra là Tiêu Vương Tôn, Lý Kim Đấu, còn gia gia thì đứng ở góc tường, trong tay vẫn cầm một cây dù xanh. Năm người nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, nhìn không chớp mắt.

“Đêm nay không phát bệnh.”

Gia gia lắc đầu, cầm dù đi ra ngoài.

Bốn người khác cũng đều tiếc nuối thở dài, lần lượt đi ra khỏi phòng của Trần Thực. Sa bà bà nói: “Chẳng lẽ người bị đạn pháo nổ chết thì không thể ăn hồn phách?”

Trần Thực chỉ cảm thấy khó hiểu. Bọn họ đến phòng mình, vây xem mình ngủ, là để vì xem mình phát bệnh?

Sáng ngày hôm sau, Trần Thực dậy lễ bái mẹ nuôi, chỉ thấy đã có người xuống ruộng lao động. Lần Ma biến này tuy rằng đến dữ dội, vô cùng khủng khiếp, cướp đi không ít sinh mạng, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Đến ngày thứ ba, các thôn trại cơ bản là khôi phục bình thường, thậm chí còn mở chợ.

Vì trong nhà có thêm năm cái miệng ăn, phải nuôi sống Lý Kim Đấu, Sa bà bà, Kim Hồng Anh cùng Tiêu Vương Tôn, chưa kể Trần Thực cũng phải sắc thuốc uống thuốc, Trần gia nhanh chóng rơi vào cảnh túng quẫn.

Sa bà bà vốn nghèo khó, ngày thường chỉ có thể dựa vào làm bà cốt cho dân làng mới kiếm được chút tiền, hơn nữa trước kia đối đãi Trần Thực như con ruột, bị Trần Thực ăn đến phá sản.

Lý Kim Đấu tuy là người đến từ Lý gia Tuyền Châu, nhưng nhìn trang phục mộc mạc của hắn, chắc là không có bao nhiêu tiền. Hơn nữa khi vào ở nhờ nhà lão Trần, hắn cũng chỉ lấy ra ba lượng bạc, có thể thấy hai ông cháu đều tương đối túng quẫn.

Tiêu Vương Tôn đi xe đêm, thấy trên đường có mười lượng bạc cũng dừng xe nhặt lấy, có thể thấy hắn dùng phần lớn tiền bạc để duy trì phong độ của mình. Người giàu nhất ở đây chính là Kim Hồng Anh, võ quan Thần Cơ doanh có bổng lộc rất cao.

Thế nhưng sau khi bị thương, Kim Hồng Anh lại ăn mặc như thôn nữ, có thể thấy ngày thường tiêu xài hoang phí, đến lúc cần dùng mới thấy thiếu thốn, đúng là kiểu người làm đến đâu ăn đến đó.

Mượn lời quê mùa mà nói, đây gọi là nghèo rớt mồng tơi.

Số dược liệu mà bọn họ và Trần Thực dùng mỗi ngày đã đáng giá hơn hai mươi lượng bạc, trong nhà nghèo đến nỗi không có gì để ăn, Trần Thực liền nghĩ đến việc mang chiếc mai rùa trong phòng mình ra chợ bán.

Chiếc mai rùa này là do hắn nhặt được khi dọn dẹp miếu Sơn Quân, cứng đến mức kinh người, chắc sẽ bán được giá.

Gia gia cũng muốn ra ngoài mua dược liệu, tiện thể mang Trần Thực đi cùng.

Trần Thực khiêng mai rùa, đặt lên xe, hai ông cháu lên đường, Hắc Oa đi trước dẫn đường.

Trần Thực nhìn cây dù xanh của gia gia, nói cũng lạ, từ sau khi Ma biến kết thúc, gia gia vẫn luôn cầm theo cây dù này, chưa từng rời tay, cây dù cũng chưa từng khép lại.

Ngay cả ban đêm, ông cũng vẫn cầm ô.

Trần Thực còn nhớ đêm qua, không biết vì sao Huyền Sơn áo đen lại đến làng bọn họ, đứng trước cửa nhà mình, mãi đến sáng mới rời đi.

“Hắc Oa, ngươi có thấy gia gia và Huyền Sơn có gì kỳ lạ không?”, Trần Thực hỏi con chó.

Hắc Oa do dự một chút, không dám nói.

Xe gỗ lăn bánh, đi về phía Kiều Loan trấn.

Kiều Loan trấn sau đại nạn vẫn rất náo nhiệt. Kiều Loan trấn tuy không lớn, chỉ có vài trăm hộ gia đình, nhưng lại vô cùng phồn hoa, nằm trên đường cái dẫn đến Tân Hương huyện. Đi về phía đông ba mươi dặm là đến huyện thành Tân Hương, nếu đi về phía đông bắc ba mươi hai dặm là đến huyện thành Thủy Ngưu, vì vậy người qua lại giữa hai huyện đều dừng chân ở đây.

Ở Kiều Loan trấn, người ta dễ dàng bắt gặp nhất chính là những người đi từ trong núi ra, thường là những nam nhân hoặc nữ nhân khoảng bốn năm mươi tuổi, vóc dáng không cao nhưng lại vô cùng cường tráng, chỉ mặc độc một chiếc áo ngắn, để lộ làn da rám nắng đầy mồ hôi, gánh trên vai trăm cân hàng hóa.

Họ thường đặt gánh nặng xuống ở Kiều Loan trấn, uống một bát trà năm văn tiền, rồi lại vác hàng hóa lên đường, đi về phía huyện thành cách đó ba mươi dặm. Mỗi ngày, họ phải đi một chuyến như vậy chỉ để kiếm vài chục văn tiền.

Gặp phải khe nước hiểm trở, cầu treo chênh vênh, vách núi dựng đứng hay thú dữ, đôi khi tính mạng của họ cũng bị cướp đi.

Nhưng đó chính là cuộc sống của những người dân quê bình thường.

Tổ tiên đời đời kiếp kiếp đều như vậy.

Vừa trải qua đại nạn, nhà nào nhà nấy đều thiếu thốn, vì vậy có rất nhiều nam nhân cao to gánh hàng hóa từ trong núi ra, chuẩn bị vào thành đổi lấy tiền.

Trần Thực nhìn cảnh tượng trước mắt, nghĩ đến chuyện Lý Tiêu Đỉnh nhờ mình vẽ bùa đào, trả cho mình năm mươi lượng bạc, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào, hắn cũng không nói rõ được.

Gia gia đi đến hiệu thuốc trên trấn mua thuốc trước, Trần Thực thì tính toán tìm một chỗ trống trong chợ. Thế nhưng hắn đến muộn, các quầy hàng trong chợ đã chật kín người, may mà thấy Trần Thực đến, những người dân chất phác bèn vội vàng chen chúc, nhường cho hắn một chỗ.

Những người đến đây buôn bán đều là bà con lối xóm, ai nấy đều quen mặt Trần Thực.

Trần Thực cảm tạ tấm lòng của mọi người, đặt chiếc mai rùa xuống, chờ đợi khách đến.

“Ôi chao, mai rùa to quá! Có bán con chó này không?” Một gã phù sư nơi khác đi ngang qua, nhìn Hắc Oa với ánh mắt thích thú.

“Không bán!”, Trần Thực dứt khoát từ chối.

“Tiếc thật, giết nó có thể lấy được rất nhiều máu chó đen.” Gã phù sư lắc đầu, tiếp tục xem xét các gian hàng khác.

Chợ ở Kiều Loan trấn thường có rất nhiều tu sĩ từ trong thành đến tìm mua đồ vật, có những thứ ở nông thôn bị xem là tầm thường nhưng trong mắt bọn họ lại là bảo vật, thường thì họ sẽ bỏ ra một cái giá không rẻ để mua chúng.

Trần Thực đợi một lát, gã phù sư kia lại quay trở lại, nói: “Mười lượng bạc, bán con chó này cho ta, thế nào?”

Trần Thực lắc đầu: “Ta không bán chó.”

Gã phù sư cắn răng, có vẻ rất tiếc nuối, nói: “Ta thêm cho ngươi hai lượng nữa, mười hai lượng bạc, mua cả mai rùa này!”

Lời vừa dứt, bốn phía ồ lên, mấy người dân thôn quê đều nhìn Trần Thực bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Chó ở nông thôn không đáng giá, mười hai lượng là có thể mua mấy chục con chó đen.

Trần Thực động lòng, nhưng vẫn lắc đầu: “Ta không bán chó, chỉ bán mai rùa.”

Tên phù sư kia cắn răng, nói: “Ta thật sự rất thích con chó này, như vậy đi, ta thêm cho ngươi ba lượng bạc, mười lăm lượng bạc, con chó này cộng thêm cái mai rùa này! Ta là phù sư, cần dùng máu chó để vẽ bùa. Cái mai rùa này ngươi tặng kèm cho ta, coi như tặng thêm, thế nào?”

“Bán đi! Bán đi!” Dân quê bốn phía đều nói.

Trần Thực lắc đầu: “Ta không bán chó.”

Gã phù sư kia bất mãn bỏ đi, không ngừng quay đầu nhìn Hắc Oa, vừa đi vừa thở dài.

Trần Thực hồ nghi, nhỏ giọng nói: “Hắc Oa, ta cảm thấy không phải hắn muốn mua ngươi mà là muốn mua mai rùa.”

Hắc Oa thoáng chần chờ, tỏ vẻ không dám đồng ý.

Rõ ràng bản thân nó cũng rất đáng giá.

Cái mai rùa rách nát này thì có gì tốt? Cắn cũng không nổi.

Qua một lát, lại có tu sĩ ăn mặc sang trọng từ trong thành đi tới trước quầy hàng của Trần Thực, giả vờ rụt rè đánh giá một phen, vừa mở miệng đã muốn mua chó, mai rùa coi như tặng thêm.

Trần Thực càng khẳng định suy nghĩ của mình, dứt khoát từ chối.

Cứ như vậy lại có thêm mấy nhóm người nữa, kẻ để mắt tới mai rùa không ít, dần dần, giá của Hắc Oa ngày càng cao, chẳng bao lâu sau đã tăng lên hai mươi tư lượng bạc. Bọn họ đều tuyên bố thích Hắc Oa, muốn mua chó, còn mai rùa thì nửa bán nửa tặng.

“Chẳng lẽ cái mai rùa này thật sự là bảo bối gì đó?” Trần Thực càng thêm nghi hoặc.

Mai rùa nặng cả trăm cân, rất nặng nề.

Trần Thực giáng một quyền lên đó, tiếng vang như kim loại va vào nhau, lại có hào quang loé lên, thế nhưng mai rùa vẫn nguyên vẹn.

Hắn giật mình, hắn mỗi ngày đều tu luyện Bắc Đẩu Thất Luyện, đã luyện thành Thánh Thai Chi Thể, lực lượng lớn hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, thế mà vẫn không đánh vỡ nổi cái mai rùa này, có thể thấy được chất liệu của nó cứng rắn tới mức nào!

0.44721 sec| 2423.414 kb