Trong lòng Trần Thực dâng lên nỗi bất an khôn nguôi.
Hắn có một suy nghĩ giản đơn, nếu gia gia là tà ma, vậy hắn là cháu trai, tất nhiên cũng là tà ma.
Chỉ có điều, ta là tà ma, sao ta lại không biết? Trần Thực nén suy nghĩ kỳ lạ này xuống, theo gia gia bước vào ngôi nhà hoang.
Bên trong ngôi nhà hoang tối tăm ảm đạm, nhưng ánh trăng trên cao chiếu rọi xuống, nơi ánh trăng đi qua, nhất thời cả ngôi nhà hoang như được khoác lên tấm áo mới, trở nên nguy nga lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, vô số nữ tử xinh đẹp uyển chuyển đi lại như mắc cửi, người thì tay xách giỏ hoa, người bưng mâm đựng đầy sơn hào hải vị, tiếng cười nói rộn ràng, chắc là đang chuẩn bị cho một bữa tiệc tối thịnh soạn.
Một lát sau, Trần Thực và gia gia ngồi vào bàn trong đại sảnh nguy nga tráng lệ.
Gia gia vẫn cầm dù xanh, còn người ngồi ở vị trí chủ tọa là một đại hán râu ria rậm rạp, để ngực trần, trái ôm phải ấp, thê thiếp như mây.
“Trần Dần Đô, ngươi đến đây không phải vì tru tà trừ ma đấy chứ?”
Gã cao to râu ria rậm rạp cười lớn, giọng điệu đầy vẻ bất cần, “Ta tuy thành Trúy, nhưng chưa từng tác quái, trừ phi kẻ nào chọc đến tận cửa, bằng không ta nào có giết người bừa bãi. Ngươi không có lý do gì ra tay với ta.”
Gia gia lắc đầu, nói: “Lão Hồ, ta đến đây không phải để giết ngươi, mà là muốn nhờ ngươi một chuyện. Tiểu Thập, chào Hồ thúc thúc đi.”
Trần Thực rất biết cách ăn nói: “Hồ thúc thúc, tiểu chất bái kiến thúc thúc.”
Gã cao to râu ria rậm rạp hừ lạnh một tiếng, có vẻ như không ưa gì Trần Thực.
Gia gia cười nói: “Lão Hồ, ta đã già rồi, e là sống không được bao lâu nữa, hôm nay đến đây là muốn cho Tiểu Thập bái ngươi làm mẹ nuôi.
Ngươi nhận lời làm mẹ nuôi của nó, Tiểu Thập nhất định sẽ hết lòng hiếu kính ngươi, ngày ngày thắp hương không dứt, mỗi dịp lễ Tết đều có đồ cúng dâng lên, đỡ hơn là ngươi cứ mãi ở đây làm một cô hồn dã quỷ.”
Nghe vậy, sắc mặt gã cao to râu ria rậm rạp lập tức biến đổi, cười lạnh nói: “Lão già họ Trần, ngươi có thể khiến nó chết đi sống lại, ta rất bái phục thủ đoạn của ngươi. Nhưng ngươi cũng gây ra đại họa ngập trời rồi đấy! Năm xưa ngươi có ơn với ta, nhưng ơn huệ đó, ta đã báo đáp khi cứu nó rồi! Năm xưa vì cứu nó, Hồ tộc ta cũng phải liều mạng! Ngươi lại muốn nó bái ta làm mẹ nuôi, chẳng phải là muốn lấy oán báo ân, muốn hại chết ta hay sao?”
Gia gia thở dài: “Lão Hồ, ta sắp chết rồi, sau khi ta chết, Tiểu Thập không thể sống nổi…”
“Vậy ngươi giết nó đi! Trước khi chết thì giết nó đi!”
Gã cao to râu ria rậm rạp đập bàn, nước bọt văng tung tóe, kích động nói, “Ngươi cũng sắp chết rồi, sao còn không giết nó đi? Còn muốn giữ nó lại để nó gây họa cho chúng sinh hay sao? Trần Dần Đô, hiện tại ngươi giết nó đi, ta mới nể mặt ngươi là bậc hảo hán!”
Trần Thực cảm thấy đầu óc quay cuồng, lão Hồ này rõ ràng là người quen cũ của gia gia, từng cùng gia gia liên thủ cứu hắn, thậm chí không tiếc cả tính mạng.
Nhưng lão Hồ nói giết nó, hiển nhiên là muốn giết Trần Thực! Nhưng vì sao trước kia cứu hắn, bây giờ lại muốn giết hắn? Nghe giọng điệu của lão, có vẻ sau khi gia gia chết, chắc chắn Trần Thực sẽ làm hại chúng sinh.
Nhưng Trần Thực tự biết, bản thân mình sẽ tuyệt đối không làm chuyện như vậy.
Hắn là người lương thiện đến nhường nào? Rõ ràng hắn có thể đánh cho người trong thôn một trận nhừ tử, ép bọn họ ngoan ngoãn dâng đồ ăn ngon cho hắn, nhưng hắn vẫn không ngại vất vả trèo cây hái trộm dưa vặt trộm đào, không nỡ dùng vũ lực với dân làng.
Vì bảo vệ dân làng Hoàng Pha thôn, hắn đã ra tay giết chết biết bao nhiêu người? Triệu nhị cô nương cùng mấy trăm người bị hắn lừa đến lĩnh vực quỷ thần, biến thành tượng sứ, hắn hoàn toàn có thể đập nát bọn họ, nhưng hắn không làm vậy, đây chẳng phải là lòng dạ nhân từ hay sao? Bản thân hắn lương thiện như vậy, sao có thể làm hại chúng sinh? Hơn nữa, hắn cũng không có năng lực đó.
Điều khiến Trần Thực tức giận hơn cả chính là lão Hồ lại cho rằng việc giết hắn nên do chính tay gia gia hắn làm.
Hiển nhiên là lão Hồ muốn nói, cứu sống Trần Thực chính là đại họa ngập trời mà gia gia hắn gây ra! Thật nực cười! Đây là loại bằng hữu khốn kiếp gì chứ?
Gia gia buồn bã đứng dậy, đi ra ngoài.
Lão Hồ vội vàng nói: “Bên ngoài trời tối rồi, ngươi không sợ tà ma hay sao? Ở lại dùng bữa cơm rau dưa rồi hãy đi. Nếu không, chuyện này mà truyền ra ngoài, bằng hữu cũ lại chê cười ta không biết tiếp đãi khách khứa. Ngươi thực sự muốn đi à? Vậy ta không tiễn.”
Miệng thì nói vậy, nhưng mông lão ta vẫn dính chặt trên ghế, không nhúc nhích tí nào.
Gia gia phất tay, sải bước đi ra khỏi ngôi nhà hoang.
Trần Thực gọi Hắc Oa, vội vàng đuổi theo.
Lão Hồ ngồi im trên ghế, sắc mặt biến ảo khôn lường, chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức mỹ vị hay vui vẻ cùng ái thiếp.
Một tiểu thiếp dung mạo xinh đẹp yêu kiều nép vào lòng lão, nũng nịu hỏi: “Lão gia có chuyện gì mà phiền lòng vậy?”
“Còn không phải là chuyện của Trần Dần Đô sao?”
Lão Hồ thở dài, tự trách nói, “Cả đời hắn luôn kiêu ngạo, chưa từng cúi đầu cầu xin ai, lần này đến đây là lần đầu tiên trong đời hắn mở miệng cầu xin người khác, vậy mà ta lại từ chối, trong lòng có phần áy náy. Nhìn thấy hắn cầu xin ta như vậy, ta lại nhớ đến những ngày tháng cùng hắn tung hoành ngang dọc năm xưa, thực ra hắn đối xử với ta rất tốt. Năm đó, trước khi lâm chung ta có nói với hắn, nếu ta chết đi biến thành tà ma, mong hắn tự tay giết chết ta. Hắn là người luôn kiên quyết, nhất định sẽ vì đại nghĩa diệt thân mà ra tay với ta, không để ta tiếp tục gây họa…”
Lão nở nụ cười, nói: “Nhưng khi ta tỉnh lại từ trong cơn mê man, lại phát hiện mình không hề mất đi thần trí, ngược lại có thể sống như người thường trong tòa phủ đệ này. Ngươi có biết hắn đã làm gì không?”
Hắn đứng lên, thần thái kích động, vung tay áo, lớn tiếng nói: “Hắn đã dùng toàn bộ tài sản cả đời mình, dùng những bảo vật hắn gom góp cả đời, dùng học thức của hắn, để xây nên tòa phủ đệ này!”
Theo tay áo hắn vung lên, vô số phù lục và bảo vật mỹ lệ vô cùng lần lượt hiện ra từ vách tường, sàn nhà, mái nhà, cột nhà, vườn hoa, cỏ cây, cửa ra vào, gạch ngói… của tòa phủ đệ, hào quang lấp lánh!
Lão Hồ lệ rơi đầy mặt, nhưng lại lớn tiếng cười nói: “Hắn đã tạo ra một cõi âm dành riêng cho ta, để ta có thể giữ được thần trí ở nơi này! Hắn không giết ta, mà còn để ta sống! Hắn để ta sống ở nơi xa hoa như thế, còn bản thân thì chấp nhận làm kẻ nghèo hèn! Ân tình ấy, ta kiếp này… dù có đến kiếp sau cũng không thể báo đáp nổi!”
Nàng thiếp yêu kiều kia khó hiểu hỏi: “Nếu lão gia đã áy náy như vậy, sao lúc nãy lại từ chối hắn?”
Nước mắt lão Hồ bỗng chốc biến mất, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông đây không quen nhìn cái thái độ cầu xin của hắn. Cả đời hắn chưa từng cúi đầu cầu xin ai, nên nào biết cầu xin người khác thì nên nhỏ nhẹ một chút. Hắn cứ thế nghênh ngang đi đến, rồi ngồi xuống đây, cứ như thể đang bảo lão Hồ ta quỳ xuống xin hắn vậy. Trên đời này làm gì có ai đi cầu xin người khác như thế? Lúc hắn ngồi xuống cầu xin ta, ta suýt chút nữa đã trượt khỏi ghế mà quỳ xuống rồi.”
“Lão gia đúng là khẩu xà tâm phật.”
Mỹ thiếp cười nói: “Miệng thì nói từ chối, nhưng trong lòng lão gia đã đồng ý rồi.”
Lão Hồ vỗ mạnh lên bờ mông căng tròn của nàng, vẻ mặt méo mó, lộ vẻ hoảng sợ, lắc đầu quầy quậy: “Cho dù hắn có đại ân với ta, ta cũng tuyệt đối không đồng ý! Hừ, trở thành mẹ nuôi của Tiểu Thập…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo