Trần Thực còn định đánh thêm mấy quyền nữa để thử cực hạn của cái mai rùa, lúc này một tiếng cười vang lên: “Đừng đánh nữa, nếu ngươi đánh vỡ nó, cái mai rùa này sẽ chẳng còn đáng giá nữa.”
Trần Thực ngẩng đầu, chỉ thấy một thư sinh áo xanh đi tới trước quầy hàng, ngũ quan thanh tú, trán cao, tướng mạo đường hoàng, chân đi một đôi giày da màu đen, nhưng không dính một chút bụi bặm.
“Người này di chuyển bằng Giáp Mã phù, chân không chạm đất, tất nhiên trên giày không dính bụi.”
Trần Thực thầm nghĩ: “Hắn ta là người có tiền!”
Bản thân Trần Thực tuy là phù sư, nhưng rất ít khi dùng Giáp Mã phù, cho dù có dùng, cũng chỉ trong lúc nguy hiểm đến tính mạng.
Người này từ trong thành tới đây mà giày không dính bụi, chứng tỏ vẫn luôn dùng Giáp Mã phù, thậm chí chân còn chưa chạm đất, chắc chắn là kẻ lắm tiền nhiều của.
“Vị tiên sinh này nhận ra mai rùa này? Biết giá trị của nó?” Trần Thực hỏi.
Vị thư sinh áo xanh kia cười nói: “Rùa sống trăm năm gọi là Ngao, ngàn năm gọi là Bí Viên, năm ngàn năm gọi là Bá Hạ, vạn năm gọi là Huyền Vũ. Mai Ngao rộng bốn thước, mai Bí Viên rộng năm thước, mai Bá Hạ rộng bảy thước. Nhưng rùa bình thường không sống được lâu như vậy, phần nhiều là rùa trong miếu, hấp thụ linh khí trong hương khói mới có thể sống lâu như vậy.”
Trần Thực áng chừng cái mai rùa này, đại khái hơn sáu thước một chút.
Vị thư sinh áo xanh kia lấy ra một thanh thước sắt, đo cẩn thận từng chút, nói: “Cái mai rùa này rộng sáu thước lẻ năm phân.”
Xung quanh lại có vài vị phù sư từ trong thành đi tới, một người nói: “Cái mai rùa này là mai của Bí Viên, chưa tới Bá Hạ, nhiều nhất là hơn một ngàn năm tuổi.”
Vị thư sinh áo xanh kia lắc đầu: “Bí Viên rộng năm thước, Bá Hạ rộng bảy thước, chứng tỏ loài rùa tuổi càng lớn càng chậm lớn. Con rùa này ít nhất đã sống hai ngàn năm, thậm chí còn có thể nhiều hơn! Mai rùa của nó hấp thụ linh khí trong hương khói, được tôi luyện hơn hai ngàn năm, vô cùng cứng rắn! Bảo vật như vậy có thể nghiền nát để làm thuốc, cũng có thể dùng để luyện chế bảo vật. Vật ấy sống thì giá trị liên thành, chết rồi thì mai rùa đáng giá bao nhiêu cũng khó mà nói. Tuy nhiên, ta bằng lòng trả một ngàn lượng bạc.”
Trần Thực mừng rỡ khôn xiết, một ngàn lượng bạc đối với hắn mà nói là một con số trên trời, chữa bệnh cho đám người Kim Hồng Anh kia cũng đủ rồi, số còn lại có thể dùng để phụng dưỡng gia gia, ở nông thôn còn có thể cưới rất nhiều nàng dâu!
“Một ngàn lượng bạc!”
Đám phù sư lắc đầu, xoay người rời đi: “Cho dù có lời thì cũng chẳng lời được bao nhiêu, huống chi ai lại mang theo một ngàn lượng bạc trên người?”
Vị thư sinh áo xanh lấy ngân phiếu trong tay áo ra, mỗi tờ trị giá một trăm lượng, đang định đưa cho Trần Thực thì một giọng nói vang lên: “Thứ tốt! Ta trả hai ngàn lượng!”
Trong lòng Trần Thực càng thêm vui mừng, nhìn về phía người vừa lên tiếng, là một tên mập lùn, mắt tam giác, mũi khoằm, vẻ mặt gian xảo, cười nói: “Trên người ta chỉ có hai trăm lượng ngân phiếu, tiểu huynh đệ đi cùng ta tới lấy, nhà ta ở ngay gần đây.”
Sắc mặt vị thư sinh áo xanh kia thay đổi, quát lớn: “Ngươi là thứ gì? Dám giở trò trước mặt ta! Cút!”
Tên mập lùn kia đỏ mặt, cười lạnh nói: “Ta ra giá cao hơn, ngươi lại muốn ép mua ép bán, cẩn thận bị sét đánh!”
Dứt lời, hắn vừa mắng vừa chen vào đám đông.
Vị thư sinh áo xanh kia đợi hắn đi khuất, lúc này mới nói với Trần Thực: “Tên kia không có ý tốt, hắn nói với ngươi hai ngàn lượng, sau đó lại nói không mang đủ tiền, muốn ngươi đi cùng, chính là muốn dẫn ngươi ra ngoài trấn rồi giết chết, độc chiếm ngân lượng và mai rùa. Loại chuyện này ta thấy nhiều rồi cho nên mới quát mắng hắn, không phải muốn ép mua ép bán gì.”
Ánh mắt Trần Thực sáng lên, hô hấp có phần dồn dập: “Còn có chuyện tốt như vậy sao?”
Vị thư sinh áo xanh kia ngạc nhiên, không biết vì sao hắn lại nói là chuyện tốt.
Trần Thực có phần tiếc nuối, nếu như đồng ý với tên kia, chẳng phải là có thể nhặt được hai trăm lượng bạc sao? Hơn nữa vẫn có thể bán mai rùa tiếp, đúng là một công đôi việc!
Hắn nhận lấy ngân phiếu, nói: “Cái mai rùa này là của ngươi, ngươi phải cẩn thận, hắn cướp của ta không được, chắc chắn sẽ đi cướp của ngươi.”
Vị thư sinh áo xanh kia cười nói: “Muốn cướp mai rùa từ tay ta không phải chuyện dễ, nhưng khó đảm bảo sẽ không có ai để ý tới một ngàn lượng bạc trong tay ngươi, ngươi tự lo liệu cho tốt.”
Trần Thực bất giác nảy sinh hảo cảm với hắn, cười nói: “Ta tên là Trần Thực, tên ở nhà là Tiểu Thập. Chẳng hay nên xưng hô với các hạ như thế nào?”
“Tân Hương Thiệu Cảnh.”
Vị thư sinh áo xanh kia cười nói: “Nếu ngươi tới huyện thành, có thể tới Tụ Tiên lâu, cứ báo tên ta là được. Đó là sản nghiệp của nhà ta.”
Thiệu Cảnh vỗ tay, trong đám người có hai gã cao to đi ra, hợp lực khiêng mai rùa lên.
Thiệu Cảnh cười nói: “Đúng rồi Trần Thực, ngươi có thể nói cho ta biết, cái mai rùa này là có được từ miếu nào không?”
Trần Thực cười lắc đầu.
Thiệu Cảnh hiểu ý, cười nói: “Không nói cũng được. Nếu lão đệ còn phát hiện gì thú vị, cứ mang đến Tụ Tiên lâu.” Dứt lời, hắn dẫn theo hai gã cao to rời đi.
Trong lòng Trần Thực khẽ động, nhớ tới chiếc hộp đá được tìm thấy cùng với mai rùa. Hộp đá vẫn luôn được cất dưới gầm giường của hắn, chưa từng động đến.
Lẽ nào chiếc hộp đá cũng là bảo vật?
Chỉ có điều hộp đá này cứng rắn vô cùng, làm sao mở ra được?
Chẳng bao lâu sau, gia gia mua thuốc về, hỏi: “Bán được bao nhiêu tiền?”
Trần Thực bèn thuật lại mọi chuyện. Gia gia kinh ngạc: “Thiệu Cảnh này cũng là người biết điều, không kiếm lời được bao nhiêu từ chỗ con. Trong mai rùa này có hai mươi tư viên minh châu, ẩn chứa linh lực của lão quy lúc sinh thời, có thể dùng để luyện bảo. Mỗi viên minh châu đáng giá một trăm lượng, bán được hai ngàn bốn trăm lượng, hắn cho ngươi một ngàn lượng cũng coi như công bằng. Có phải hắn không cho con đập mai rùa ra không? Nếu con đập vỡ, minh châu rơi ra, đương nhiên giá tiền sẽ cao hơn.”
Trần Thực giật mình, định bụng đi tìm Thiệu Cảnh tính sổ.
“Con là nhặt được, một ngàn lượng là nhiều rồi. Hắn mang mai rùa về huyện thành, dọc đường lỡ có kẻ chặn giết cướp của, hắn cũng phải gánh chịu rủi ro.” Gia gia bỏ dược liệu vừa mua vào xe, nói, “Lên xe đi, chúng ta đến huyện thành mua thuốc, dược liệu trên trấn không đủ.”
Trần Thực leo lên xe, Hắc Oa dẫn đường, xe lộc cộc chạy về phía huyện thành Tân Hương.
Đến tận xế chiều, họ mới đến huyện thành Tân Hương. Tân Hương không bị Ma vực bao phủ nên ảnh hưởng không lớn. Mua xong dược liệu, trên xe chất đầy ắp.
“Ta có mấy người bằng hữu ở ngoại ô Tân Hương huyện, ta dẫn con đi gặp họ.”
Trên xe, gia gia lấy ra một phương thuốc, nói: “Tiểu Thập, con hãy nhớ kỹ phương thuốc này. Đây là phương thuốc chữa bệnh cho con, con phải học thuộc, nhất định không được quên.”
Trần Thực vâng lời, học thuộc phương thuốc, trong lòng vô cùng tò mò: “Bạn của gia gia? Tiêu Vương Tôn, Sa bà bà mà gia gia còn chưa từng gọi là bằng hữu, ngoại ô huyện sao lại có bằng hữu được? Trước giờ chưa từng nghe gia gia nhắc đến.”
Trời đã xế chiều, họ đến một ngôi làng tên là Du Thải thôn ở ngoại ô huyện. Ngôi làng này nổi tiếng với dầu hoa cải.
Cứ đến mùa hoa cải nở, khắp núi đồi đều là một màu vàng rực rỡ, gần như không tìm thấy lối đi. Người dân ở Tân Hương và các huyện lân cận đều sẽ kéo đến thưởng ngoạn.
Bọn Trần Thực đến không đúng lúc, hoa cải đã tàn từ lâu, khắp nơi chỉ còn rau cải xanh mướt.
Bầu trời đỏ rực, thái dương đã khép hai mắt
Mặt trăng sắp ló rạng.
Chiếc xe gỗ đi giữa ánh mắt của thôn dân, qua đầu làng, dừng lại trước một ngôi nhà hoang được cho là có ma quái ở ngoài làng.
Biển lửa trên trời tắt ngấm, mặt trăng như một chiếc lá liễu chậm rãi hiện ra, càng lúc càng tròn.
“Hình như bọn họ đến nhà có quỷ rồi!” Có người kinh hãi.
“Nơi đó tà ma nặng lắm, tự tìm đường chết!”
Nghe vậy, Trần Thực giật mình: “Bạn của gia gia là tà ma à? Gia gia định hiện nguyên hình rồi ư? Khoan đã, gia gia là tà ma, chẳng lẽ ta cũng vậy? Ta cũng sắp hiện nguyên hình rồi?”
Vô tình, hắn lại nhìn thấy Huyền Sơn áo đen, đang đứng giữa vườn rau cải xa xa, nhìn về phía bọn họ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo