Vẻ mặt hắn càng thêm sợ hãi, run rẩy nói: “Không được, ta thật sự không thể! Ta không muốn sau khi chết còn bị người đời lôi ra sỉ vả! Thanh danh của Hồ tộc chúng ta vốn đã chẳng tốt đẹp gì, toàn bị người ta xem là tà ma, nếu ta mà mang tiếng xấu này, Hồ tộc ta xem như diệt vong! Ta không thể mang tương lai của cả Hồ tộc ra để mạo hiểm!”
Trên xe gỗ dán đầy bùa đào, đây là lần đầu tiên Trần Thực cùng gia gia đi đường ban đêm.
Dưới ánh trăng, xung quanh xe gỗ vang lên rất nhiều tiếng động kỳ quái, từ rừng cây, khe suối, bóng tối của núi đá, dường như có thứ gì đó đang di chuyển.
Thỉnh thoảng lại có làn sương mù bay về phía xe gỗ, chưa kịp đến gần đã thấy những lá bùa đào treo trên xe rung lên bần bật, kim quang loé lên từ đó, hoá thành một vị thần nhân giáp vàng, đứng chắn bên cạnh xe gỗ, ngăn cản sương mù.
Đợi đến khi sương mù tan đi, kim quang cũng theo đó biến mất, vị thần nhân giáp vàng cũng không còn.
Trên bùa đào khắc phù chú Môn Thần, có thể ngăn chặn tà vật đến gần.
Nhưng giữa đêm khuya thanh vắng, nếu có Trúy xuất hiện thì e là bùa đào cũng chẳng thể nào giải quyết được.
“Gâu gâu!”
Gia gia châm lửa cho một chiếc đèn lồng, gọi Hắc Oa đến. Hắc Oa ngoạm lấy quai đèn, chạy ở phía trước xe.
“Lão Hồ là một con Trúy tốt bụng.”
Gia gia nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn trong tay, im lặng hồi lâu, mới nói: “Trong số những bằng hữu mà ta quen biết, hắn ta là kẻ nhát gan nhất, nhưng cũng là người nhiệt tình nhất. Dù miệng nói không muốn làm mẹ nuôi của con, nhưng sau khi ta đi rồi, chắc chắn hắn ta nhất định sẽ ra mặt bảo vệ con.”
Trần Thực mở to hai mắt, hỏi: “Gia gia muốn đi đâu?”
Gia gia đưa bàn tay thô ráp ra, xoa xoa đầu Trần Thực, cười nói: “Ta không đi đâu cả, ta sẽ luôn ở bên cạnh Tiểu Thập. Ý ta là lỡ như, lỡ như thôi…”
Xe gỗ tiếp tục chạy trong màn đêm, Trần Thực nhìn về phía bóng tối bên ngoài, dưới ánh trăng, loáng thoáng thấy một bóng người đang đứng trong cánh đồng xa xa.
Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn, trong lòng dâng lên một nỗi nghi ngờ khó hiểu: “Hình như là Linh của đại xà Huyền Sơn, sao hắn cứ bám theo chúng ta mãi thế?”
Gia gia gọi Hắc Oa, xe gỗ chuyển hướng, Hắc Oa ngậm đèn lồng chạy theo bên cạnh xe, lúc bên trái, lúc bên phải, khi thì chạy lên trước, lúc lại tụt về phía sau.
Ánh đèn từ chiếc đèn lồng chiếu vào những cặp mắt đỏ rực ẩn hiện trong bóng tối, khiến chúng sợ hãi lùi lại.
Xe gỗ cứ chạy như thế, rẽ trái rẽ phải, Trần Thực cũng không biết bây giờ họ đang ở nơi nào.
Hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay, mơ màng thấy gia gia biến mất, hắn đau khổ đi tìm, rồi bị tiếng Hắc Oa đánh thức. Lúc này, xe gỗ đã dừng lại, mặt trăng trên cao cũng dần dần nhắm lại.
Trời sắp sáng rồi.
“Sao chúng ta lại dừng ở đây vậy gia gia?”
Trần Thực khó hiểu.
“Chờ trời sáng.”
Trần Thực ngồi bên cạnh gia gia, yên lặng chờ đợi.
Phía trước, cách bọn họ hơn một dặm là một ngôi làng nhỏ, từng ngôi nhà nối tiếp nhau tạo thành một vòng tròn, thấp thoáng dưới ánh trăng.
“Lần này gia gia muốn gặp ai vậy?”
“Vẫn là Trúy.”
Lão gia tử nói: “Ban đêm đi gặp nó, nó không kiềm chế nổi bản thân. Nhưng đến ban ngày, nó sẽ lý trí hơn nhiều.”
Lúc này, bầu trời nứt ra hai vết dài, tựa như hai hẻm núi lớn, đôi mắt to lớn chậm rãi mở ra, chậm rãi hóa thành hai vầng thái dương, chiếu rọi mặt đất.
Thái dương đã ló dạng.
Dưới ánh dương quang rực rỡ, núi rừng xung quanh dần dần khôi phục lại vẻ bình thường.
Xe gỗ tiếp tục lăn bánh về phía trước, không lâu sau liền đến một thôn trang. Nơi đây nhà cửa tuy cũ kỹ nhưng người dân lại rất đỗi hiền hòa, tiếp đón khách khứa đều nho nhã lễ độ. Cuộc sống ở đây có vẻ như rất sung túc, cả thôn trang tràn ngập một bầu không khí an bình.
Trần Thực đưa mắt nhìn quanh, không biết ai mới là người mà gia gia nhắc đến.
Gia gia đi tới dưới gốc thần thụ ở giữa thôn. Trần Thực cẩn thận quan sát, chỉ thấy trên cây thần thụ này cũng treo đầy các loại thẻ ước nguyện và cờ xí, trước cây bày biện rất nhiều lễ vật cúng tế, cùng với hương khói còn nghi ngút chưa tàn.
Hắn dò xét xung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóng của thụ thần được ngưng tụ từ lực lượng phi phàm nào cả.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, một con dê núi toàn thân lông xanh vui vẻ đi từ phía sau cây tới. Nó có bộ râu dê màu trắng muốt, đồng tử dẹp màu vàng kim, vừa đi vừa chun chun mũi ngửi hương khói, rồi đứng thẳng dậy, cầm lấy cây mía mà thôn dân dâng cúng lên gặm một miếng.
Trần Thực ngây người nhìn con dê xanh hiên ngang bước đi bằng hai chân kia. Chỉ thấy con dê xanh đứng thẳng người lên, còn cao hơn gia gia nửa cái đầu. Con dê xanh nhai mía trong miệng, ép lấy nước ngọt, sau đó nhổ bã mía ra.
Móng của nó không giống móng dê cho lắm mà ngược lại giống móng vuốt sắc bén hơn, mọc ra cả lớp vảy. Móng vuốt bén nhọn và vô cùng linh hoạt, có thể dễ dàng nắm lấy cây mía.
“Trần Dần Đô, lão già họ Trần kia!”
Con dê xanh nhìn thấy hai ông cháu, mặt mày hớn hở, một móng cầm mía, móng còn lại khoác lên vai gia gia, cười nói: “Lâu lắm rồi ngươi không đến thăm ta! Nghe nói ngươi chết rồi, ta còn vui mừng một hồi, bây giờ lại thấy ngươi sống nhăn răng ra thế này, đúng là khiến người ta đau lòng! Ngươi còn mang theo cả Tiểu Thập nữa! Tiểu Thập, còn nhớ Thanh Dương thúc thúc của ngươi không? Lúc ngươi còn nhỏ ta còn từng xi tè cho ngươi, búng chim ngươi nữa đấy!”
Khuôn mặt Trần Thực đỏ bừng, vội vàng đưa hai tay che chắn phía trước.
Thanh Dương khoác vai bá cổ gia gia, cười lớn nói: “Lão già kia, lần này ngươi mang tiểu Thập đến đây, chẳng lẽ muốn dâng nó cho ta? Đúng rồi, ngươi cũng già rồi, sắp chết đến nơi rồi, chắc là không áp chế nổi Tiểu Thập nữa phải không? Nếu ngươi không áp chế được nó, chậc chậc, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.”
Nó cười khoái trá, cười be be nói: “Sau khi ngươi chết chắc chắn sẽ bị người ta mắng chửi, thật là hả hê… Chó! Lại đây với Dương thúc thúc nào! Lão già họ Trần này cũng khách sáo quá, đến đây rồi còn mang theo cả vật cúng sống, đêm nay ở lại đây, chúng ta cùng ăn thịt chó.”
Hắc Oa run lẩy bẩy.
Gia gia hoàn toàn không thể chen miệng vào câu nào, phải vất vả lắm mới đợi được đến khi Thanh Dương ngừng lời, lúc này mới có thể nói rõ mục đích đến đây: “Ta sắp đi rồi…”
Thanh Dương hưng phấn nhìn gia gia, cứ như thể chỉ một khắc sau là gia gia tắt thở.
Gia gia nói: “Nhưng không phải bây giờ. Ngươi nghe ta nói đã, ta sắp phải đi xa rồi, thế nhưng Tiểu Thập không thể không có ai chăm sóc. Trong mấy hảo bằng hữu năm xưa chúng ta chỉ có ngươi là có bản lĩnh này. Vì vậy, ta muốn gửi gắm tiểu Thập cho ngươi.”
Thanh Dương phấn khích xoa xoa móng vuốt, giọng run rẩy nói: “Hiến tế cho ta, hôm nay làm thịt luôn?”
“Không, ta muốn ngươi làm mẹ nuôi của tiểu Thập.”
Gia gia nói.
Thanh Dương lập tức cụt hứng, ngáp một cái, ném cây mía xuống đất, hai chân trước hạ xuống, tứ chi chạm đất, vẫy đuôi đi về phía sau gốc cây, lười biếng nói: “Loại chuyện vô bổ này, chỉ có ngươi mới thích làm. Ta ở cái thôn này, ban ngày thì giả làm thần thụ trốn trong cây, hấp thụ hương khói, ban đêm thì ra ngoài làm tà ma gây họa khắp nơi, tự tại biết bao. Tại sao ta phải làm bảo mẫu cho Trần gia các ngươi? Đi mau đi!”
Nó hung dữ nói: “Lão già kia, ngươi cũng già rồi đấy, tu vi và thực lực đều không bằng lúc đỉnh phong nữa đâu, cẩn thận chọc giận ta, ta sẽ xử lý cả hai ông cháu ngươi!”
Lão gia tử thở dài, nói: “Thanh Dương, có lẽ ta không ở lại thế gian này được bao lâu nữa, ngươi hãy bảo trọng. Khi ta đi, sẽ báo mộng cho ngươi.”
Cơ thể Thanh Dương run rẩy, dừng bước, rồi lại hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu, bước nhanh vào trong hốc cây, cười lạnh nói: “Ai thèm ngươi báo mộng!”
Sau khi hai ông cháu và Hắc Oa rời đi, trong hốc cây, Thanh Dương đau lòng khóc nức nở.
“Lão già thối tha kia, ngươi muốn chết thì cứ chết đi, sao còn nói cho ta biết làm gì? Nếu ngươi không nói, ngươi muốn chết ở đâu thì chết, mười ngày nửa tháng ta cũng chẳng nhớ đến ngươi. Bây giờ ngươi đã nói rồi, ta còn có thể làm ngơ được nữa hay sao?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo