Xe gỗ chạy lộc cộc về phía thôn trang, đèn lồng của Hắc Oa đã tắt từ lâu, bị Trần Thực mang tới cắm ở đầu xe, hai ông cháu ngồi trên xe, thân thể lắc lư theo xe.

“Bằng hữu của gia gia không nhiều, xung quanh Càn Dương sơn chỉ có vài người này.”

Gia gia nói: “Gần Hoàng Thạch sơn còn có hai bằng hữu, một người là người khắc bia Đỗ Di Nhiên, hắn đang làm tà ma ở Hoàng Thạch sơn. Nếu con có việc gì không làm được, người nào không giết được, có thể đi tìm hắn. Tìm hắn không khó, nơi hắn ở khắp nơi đều là bia mộ. Hắn chuyên đi khắc bia mộ cho người khác.”

Trần Thực ngẩn người.

Bằng hữu thứ ba của gia gia, hóa ra cũng là tà ma?

Gia gia nói tiếp: “Còn một bằng hữu nữa, là người nuôi ong tên A Chuyết, sống ở vùng Đại Nam hồ, ngày ngày nuôi ong ở đó.”

Trần Thực lộ vẻ chờ mong, A Chuyết nuôi ong này chắc là người sống rồi.

“Chắc hắn cũng hóa thành tà ma rồi?” Gia gia có phần không chắc chắn, nói: “Hắn nuôi tà ma. Nhiều năm không gặp, chắc hẳn hắn đã bị tà ma ô nhiễm… Nhưng A Chuyết là người cực kỳ trọng nghĩa khí, nếu con gặp khó khăn, cứ nói với hắn con là cháu của Trần Dần Đô, chắc chắn hắn sẽ liều mình tương trợ.”

Gia gia dừng một chút, nói tiếp: “Còn có Tiêu Vương Tôn, Sa bà bà, Kim Hồng Anh và Lý Kim Đấu, bốn người bọn họ tuy không tính là bằng hữu của ta, nhưng lần Ma biến này, bọn họ đều nợ ta một ân tình rất lớn. Ta đi rồi, nếu ngươi gặp nạn bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ mặc con đâu.”

Trần Thực trầm ngâm suy nghĩ, nhìn thanh niên áo đen ở ruộng đồng phía xa, đột nhiên nói: “Gia gia, nếu bệnh của con không khỏi, chi bằng để con chết đi, cùng gia gia xuống cõi âm. Con ở nhân gian cũng không còn ai thân thích, xuống đó, con có thể chăm sóc cho gia gia.”

Gia gia trầm mặc hồi lâu.

Đứa cháu này quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm gia gia đau lòng.

Trần Thực ngẩng đầu lên, thấy gia gia đang lau nước mắt.

“Đứa nhỏ ngốc, con còn cha mẹ mà.”

Gia gia đưa bàn tay thô ráp ra, xoa đầu Trần Thực, cười nói: “Ta đi rồi, cha con Trần Đường sẽ chăm sóc con.”

“Con không quen biết ông ấy.”

Trần Thực cúi đầu, nói: “Con chưa từng gặp ông ấy.”

Di với Trần Thực mà nói, Trần Đường chỉ là một người xa lạ.

Gia gia mới là người thân duy nhất của Trần Thực trên cõi đời này.

Gia gia im lặng một lát, trầm giọng nói: “Tiểu Thập, con yên tâm. Cho dù gia gia có liều mạng cũng phải để con sống sót! Trên đời này, không ai có thể cướp đi cháu của Trần Dần Đô ta, dù là Diêm Vương cõi âm cũng không được!”

Trong lồng ngực gia gia dâng lên một luồng lệ khí, là Diêm Vương thì đã sao, gia gia sẽ đánh đến tận Diêm Vương điện, là Tà Thần thì đã sao, gia gia sẽ diệt cả Tà Thần!

Lúc này, cây dù giấy dầu tỏa ra mùi khét, như thể không cách nào áp chế được lệ khí của gia gia.

Huyền Sơn áo đen ở phía xa đột nhiên tiến lại gần, lúc này thanh dù mới không bốc cháy.

Mấy ngày nay, Huyền Sơn vẫn luôn giúp gia gia trấn áp Ma tính.

Bọn họ bình an trở về thôn, hai đứa trẻ Trần Thực và Lý Thiên Thanh bận rộn trước sau, nấu thuốc trị thương cho bốn người bị thương.

Cái gọi là linh đan, thực ra chia làm bốn loại.

Loại thứ nhất là dùng các loại dược liệu khác nhau, dùng lửa nhỏ luyện thành. Nấu đến khi cạn nước, thứ còn lại có dạng dầu mỡ, vo viên lại là thành linh đan.

Loại thứ hai là dùng dược liệu nghiền thành bột, thêm mật ong vào, vo thành viên.

Loại thứ ba là dùng chân hỏa của bản thân để thôi thúc lô đỉnh, bỏ các loại dược thạch vào trong, gọi là ngũ kim bát thạch, sau đó luyện dược liệu thành Kim Đan.

Đây gọi là ngoại đan.

Loại thứ tư là dùng chân hỏa của bản thân làm ngọn lửa, chân thủy của bản thân tôi luyện, lấy ba đan điền thượng trung hạ làm lô đỉnh, lấy khí huyết tinh thần làm dược thạch, luyện thành Kim Đan.

Đây gọi là nội đan.

Bất kể là nội đan hay ngoại đan đều là đại dược, là vật thiết yếu để tu hành Nguyên Anh.

Nhưng tài liệu dễ tìm, dễ luyện chế nhất vẫn là thang thuốc. Thứ nhất là sắc thuốc nhanh, thứ hai là có hiệu quả nhanh.

Bốn kẻ ốm yếu kia hiện giờ đều dựa vào thang thuốc để giữ mạng. Cũng may y thuật của gia gia cao minh mới có thể bảo toàn tính mạng cho bọn họ.

“Ơn cứu mạng, phải báo đáp thế nào đây?” Kim Hồng Anh nhỏ giọng nói: “Ta mà không có lương tâm thì tốt rồi.”

Ba người còn lại đều vô cùng tán thành.

Bởi vì có lương tâm, cho nên mới phải gánh vác trách nhiệm.

Không có lương tâm thì đâu cần phải gánh vác trách nhiệm.

Trần Thực đi ra khỏi cửa lễ bái mẹ nuôi. Vừa ra đến cửa phòng, hắn đã nhìn thấy Huyền Sơn áo đen đứng dưới gốc cây trước cửa.

Huyền Sơn càng ngày càng đến gần gia gia.

Huyền Sơn áo đen khẽ gật đầu với Trần Thực. Trong lòng Trần Thực dâng lên nỗi bất an mơ hồ. Lúc này, gia gia từ phía sau đi tới, nói: “Tiểu Thập, ông cháu ta cùng đi thăm mẹ nuôi của con.”

Trần Thực vâng dạ. Hai ông cháu đi ra khỏi thôn. Đến khi đến gò đất vàng bên ngoài thôn, chỉ thấy Huyền Sơn áo đen lại xuất hiện bên bờ sông Ngọc Đái cách đó không xa, vẫn nhìn về phía bọn họ.

Trần Thực đi đến dưới gốc liễu già, dâng hương tế bái mẹ nuôi bia đá, hạ giọng nói: “Xin mẹ nuôi phù hộ cho gia gia con được khỏe mạnh bình an, bách bệnh bất xâm, trường sinh bất lão.”

Gia gia cười nói: “Đứa nhỏ ngốc này, trên đời làm gì có ai bất lão bất tử?”

Chờ Trần Thực lạy xong, ông tự tay cầm một nén hương bước lên, lặng lẽ tụng: “Đạo huynh, tuy ta không biết lai lịch của ngươi, nhưng ngươi cao thâm khó lường, nhất định phải phù hộ cho Tiểu Thập lớn lên bình an.”

Ông còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên mình đến gò đất vàng này. Khi đó ông chỉ là một đứa trẻ sáu, bảy tuổi.

Gò đất vàng khi ấy cũng giống như bây giờ, không có gì thay đổi.

Ông leo lên gò đất, chạm tay vào bia đá, đột nhiên tảng bia lớn sừng sững, ngôi miếu cổ kính như trời cao, khói hương nghi ngút.

Cảnh tượng ấy khiến ông suốt đời khó quên.

Chỉ là có điều đó về sau, ông không còn nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ đó nữa.

Về sau, Trần Thực gặp nạn. Ông tự biết mình không phải là đối thủ của bàn tay quỷ màu xanh, bèn nảy ra ý định để Trần Thực lạy bia đá làm mẹ nuôi.

Nhưng thời gian trôi qua đã lâu, Trần Thực lạy mẹ nuôi vô số lần, nhưng vẫn không nhận được hồi đáp từ bia đá, khiến ông có phần thất vọng.

Lần này ông theo Trần Thực đến đây, chính là muốn xem bia đá có phản ứng gì hay không.

Thế nhưng nén hương cháy hết, bia đá vẫn không có động tĩnh gì.

1.88852 sec| 2407.445 kb