“Trần Thực, ông cháu chúng ta cũng phải đi rồi.” Lý Kim Đấu ngồi trong sọt, nói với Trần Thực: “Lần này chia tay, không biết khi nào gặp lại. Nhưng một thời gian nữa, Tiểu Thiên Thanh chắc sẽ đến. Nó phát hiện ra bảo thuyền gì đó, chắc chắn Lý gia sẽ phái người đến xem xét, chắc sẽ để nó dẫn đường.”
Lý Thiên Thanh lấy ra một xấp sách cũ đưa cho Trần Thực, nói: “Đây là số sách ta đã hứa cho ngươi. Khi nào Lý gia đến, ta sẽ không làm phiền ngươi, tránh mang đến nguy hiểm cho ngươi.”
Hắn suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Bảo thuyền rất nguy hiểm, e là lần này không có mấy người sống sót trở về.”
Lý Kim Đấu gõ mạnh vào đầu hắn, mắng: “Cháu không nói cho bọn họ biết bảo thuyền nguy hiểm à? Vả lại, Lý gia cao thủ nhiều như vậy, bảo thuyền có nguy hiểm đến đâu đi nữa, chẳng lẽ còn nguy hiểm hơn lò nung?”
Lý Thiên Thanh nghĩ ngợi một hồi, đáp: “Chắc còn nguy hiểm hơn lò nung.”
Lý Kim Đấu giật mình, do dự hỏi: “Vậy có nên nói cho Lý gia về chiếc bảo thuyền này hay không? Dù sao cũng là người một nhà…”
“Gia gia, vì mạng sống, nhất định phải nói cho Lý gia.” Lý Thiên Thanh bình tĩnh nói: “Cho dù chúng ta có nói cho bọn họ biết nó nguy hiểm đến đâu, Lý gia cũng sẽ phái người đến, cũng sẽ thương vong nặng nề, chúng ta không thay đổi được gì.”
Lý Kim Đấu thở dài, không nói gì nữa.
Lý Thiên Thanh cõng lão, cứ thế rời đi.
“Tiểu Thập, nếu có chuyện gì thì đến Cương Tử thôn tìm ta.”
Sa bà bà cũng chuẩn bị rời đi, bà ngập ngừng một chút rồi nói: “Dương Giác Thiên Linh đăng, lão thân vẫn phải mượn thêm một thời gian nữa, ta muốn dùng nó tìm người…”
Trần Thực hỏi: “Bà bà vẫn chưa tìm được sao?”
“Chưa.” Sa bà bà nhíu mày, lo lắng khôn nguôi: “Không biết đứa nhỏ đó chạy đi đâu rồi, làm người ta lo muốn chết.”
Trần Thực tiễn biệt bọn họ, không thấy Tiêu Vương Tôn đâu, không khỏi ngẩn người: “Chẳng lẽ Tiêu Vương Tôn đã đi rồi?”
Hắn trở về nhà, một mình đối diện căn nhà trống rỗng, ngẩn người hồi lâu, vẫn thấy chưa quen.
Hắn lại đứng dậy, đi ra khỏi thôn, đến gò đất vàng thăm mẹ nuôi, có lẽ trò chuyện với Chu tú tài sẽ vơi đi phần nào phiền muộn.
Hắn đến chân gò đất, thấy Tiêu Vương Tôn đứng bên gốc liễu già trên gò, hình như đang nói gì đó với Chu tú tài, thần thái có phần kích động.
Trần Thực nghi hoặc, đang định bước tới, lại thấy Tiêu Vương Tôn mặt mày ảm đạm, lấy ra một cái túi vải, treo lên cành cây Chu tú tài tự vẫn rồi xoay người bỏ đi.
“Tiêu tiền bối! Tiêu Vương Tôn!”
Trần Thực gọi lớn. Tiêu Vương Tôn dừng bước, quay lại nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc nhưng lại cười nói: “Là Tiểu Thập đấy à. Trần sư đã được an táng, ta cũng định rời khỏi nơi đây. Ngươi có tiền không? Cho ta mượn ít ngân lượng.”
Trần Thực lấy ra mấy lạng bạc vụn, đây là số bạc hắn đổi từ ngân phiếu. Lúc Lý Kim Đấu, Kim Hồng Anh rời đi hắn đều cho lộ phí, sợ bọn họ đi đường thiếu thốn.
Tiêu Vương Tôn cảm tạ, nhận lấy bạc rồi cười nói: “Bây giờ có thể thuê xe ngựa rồi.”
Từ nhỏ đã hắn quen sống trong nhung lụa, chẳng thiết tha gì việc đi bộ. Không có xe ngựa, thà hắn không ra khỏi cửa.
Trần Thực lại đưa cho hắn một quyển sách. Tiêu Vương Tôn mở ra xem, khẽ giật mình.
Chữ viết trong sách còn non nớt, là nét chữ trẻ con, chép từng chữ từng nét, không hề có chữ nào liền.
Nhưng quyển sách trong tay hắn lại nặng trĩu, bởi đây chính là 《Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết》, là công pháp Thi Giải Tiên mà Trần Dần liều mình xông vào lăng mộ Chân Vương mang ra!
“Trước khi lâm chung gia gia dặn ta giao cho ngươi.” Trần Thực mỉm cười.
Tiêu Vương Tôn nhận lấy 《Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết》, nhìn hắn thật sâu, nói: “Trần sư sẽ không chủ động để lại môn công pháp này cho ta, mà sẽ để lại cho Sa bà bà. Ông ấy cho rằng ta còn trẻ, không cần thiết phải học, có môn công pháp này chỉ sợ ta sẽ làm điều ác. Nhưng mà, vẫn phải cảm ơn ngươi, Tiểu Thập.”
Trần Thực hỏi: “Tiêu tiền bối không đi tìm hiểu lăng mộ Chân Vương nữa sao?”
Tiêu Vương Tôn lắc đầu: “Một nơi nung đồ cho Chân Vương mà đã nguy hiểm thế rồi, huống hồ là lăng mộ Chân Vương? Ta không đi nữa. Ha ha, Vương Tôn Phục thì đã sao? Đối mặt với thế đạo này, chẳng phải cũng mất hết ý chí, treo mình trên cây đó sao? Cho dù ta có thể mở được lăng mộ Chân Vương, lấy được Sơn Hà Xã Tắc đồ của năm mươi tỉnh, tương lai không làm nên trò trống gì, chẳng phải cũng sẽ tự treo mình lên cành cây phía đông nam à?”
Hắn cười ha ha, sải bước rời đi.
“Mượn rượu hát vang giải nỗi sầu, cất bước múa lượn dưới tà dương… Ngửa mặt cười lớn ra ngưỡng cửa, ta đây nào phải loại phàm phu! Tiểu Thập, tương lai gặp lại!”
Hắn phất tay thật mạnh, không ngoái đầu lại.
Trần Thực nhìn theo hắn đi xa.
Đợi đến khi Tiêu Vương Tôn biến mất khỏi tầm nhìn, Trần Thực mới thu hồi ánh mắt, đi đến dưới gốc liễu già, thắp hương cho mẹ nuôi bia đá.
Suốt khoảng thời gian lo liệu tang sự vừa qua, hắn vẫn chìm trong bi thương, không ra khỏi thôn thăm mẹ nuôi bia đá.
Chu tú tài lười biếng nói: “Tiểu Thập, vừa rồi tên ngốc kia đánh rơi thứ gì đó trên cành cây của ta, tặng ngươi.”
Trần Thực cũng thấy Tiêu Vương Tôn treo một cái túi vải ở chỗ Chu tú tài treo cổ, trong lòng kinh ngạc, bèn cởi túi vải xuống mở ra xem, chỉ thấy bên trong có một khối ngọc tỷ vuông vắn nằm lặng yên.
“Đây là thứ gì vậy?” Trần Thực lấy ra, đưa lên soi dưới ánh mặt trời.
Trên ngọc tỷ có khắc một số chữ triện ngược.
Hắn nhận ra từng chữ một, khẽ đọc: “Phụng Thiên Bảo Chương, Vĩnh Trấn Tây Hoang.”
Trên ấn còn có hai mấu là hình rồng hình hổ được chạm khắc tinh xảo, rất vừa tay cầm.
“Thứ này là gì vậy?“Trần Thực nghi hoặc hỏi.
“Con ấn nát của một gia tộc sa sút mà thôi, Tiểu Thập cứ cầm lấy, nếu hết tiền có thể đem bán lấy vài lạng bạc.”
Chu tú tài thúc giục: “Còn hương không? Mau thắp cho ta vài nén! Ta nghiện lắm rồi!”
Trần Thực cất ngọc tỷ vào trong tay áo, rồi lấy ra mấy nén hương thắp lên.
Chu tú tài hít một hơi dài hương khói, liếc mắt thấy Trần Thực mang theo mấy quyển sách, bèn vui mừng nói: “Ngươi có sách mới? Lại là sách của Phu Tử sao? Ta nghiên cứu về Phu Tử rất sâu, lại đây, ta giảng giải cho ngươi nghe.”
Trên Kiều Loan trấn, Tiêu Vương Tôn thuê một cỗ xe ngựa, đang bon bon qua cầu đá bắc ngang sông để đến huyện Thủy Ngưu, thì bỗng nhiên xe chòng chành rồi dừng hẳn, bên ngoài vang lên tiếng cười lạnh của Kim Hồng Anh.
“Tiêu lão tặc, mau giao Tây Vương ngọc tỷ ra đây, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết! Nếu còn dài dòng, ta tiễn ngươi lên đường!”
Tiêu Vương Tôn thở dài, bất ngờ xông ra khỏi xe ngựa, co giò bỏ chạy.
Kim Hồng Anh đuổi theo sau, hét lớn: “Nếu ngươi không giao Tây Vương ngọc tỷ, dù có chạy đến chân trời góc bể ta cũng không tha cho ngươi!”
Cõi âm.
Qua cầu Nại Hà bắc ngang dòng Vong Xuyên, cõi âm trở nên mịt mù u ám, nguy hiểm rình rập khắp nơi, nhưng Trần Dần Đô không hề sợ hãi.
Ông vào âm phủ bằng chính thân xác của mình, thực lực đang ở trạng thái đỉnh phong, cho dù cõi âm nơi nơi đều là Tà là Trúy, chốn chốn đều là Ma, ông cũng hoành hành không chút ái ngại.
Ông tiến sâu vào cõi âm, ý đồ tìm kiếm bí mật nơi đây, truy tìm kẻ đã để lại dấu tay quỷ trên ngực Trần Thực.
“Sống coi như nhân kiệt, chết cũng phải là quỷ hùng! Tiểu Thập, gia gia sẽ chiếm lấy một vùng giang sơn rộng lớn ở cõi âm này cho con, chờ sau khi chết, con hãy đến đây kế vị đăng cơ!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo