Tượng thần màu đen trong kiệu nuốt chửng tiểu đạo sĩ và đại chung, vô số cái răng xoay tròn lúc trước lại trồi ra ngoài, sau đó gương mặt khôi phục như thường, vẫn là một lão thái thái hiền từ. Đám tu sĩ trên Lộc Vĩ trấn trố mắt há mồm, da đầu tê dại, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh kéo lên dọc theo sống lưng.

Vị Hắc Sơn nãi nãi này, thực sự quá đỗi cường đại.

Lũ chuột áo xám buông kiệu hoa xuống, một tên trong số đó hô lớn: “Tất cả nghe lệnh, từ giờ trở đi phải mau xây hành cung cho nãi nãi, ngày đêm không nghỉ!”

Rất nhiều con chuột áo xám tay lăm lăm roi dài, quát tháo con người, bắt họ xây miếu thờ.

Một con chuột áo xám khác khúm núm trước kiệu, cung kính nói: “Nãi nãi, chúng ta đã hạ thông điệp cho tiểu quỷ tên Trần Thực kia, bảo hắn ngày mai phải chết.”

Trong miếu vang lên một giọng nói từ ái hiền hòa, nói: “Làm mẹ nuôi không thể nói mà không giữ lời, nếu đã bảo hắn ngày mai chết, như vậy ngày mai hắn ắt phải chết. Đêm nay sau giờ Tý ta sẽ đi giết hắn.”

Trần Thực trở về Hoàng Pha thôn thì sắc trời đã tối, Hắc Oa đã ăn no. Lúc hắn về đến nhà nhìn thấy Hắc Oa đang rửa bát, dưới nồi còn có củi lửa chưa tắt.

Trần Thực đã không còn thấy kinh ngạc, nói: “Hắc Oa, ngươi cứ để đó, ta sẽ rửa sạch. Lát nữa ta còn phải nấu thuốc.”

Hắc Oa đi tới trước mặt hắn, sắc mặt nghiêm túc nói: “Gâu, gâu gâu!”

Trần Thực đặt rương sách xuống, đi rửa nồi rửa chén, nói: “Ngươi xào rau à? Hẳn ba món… Đương nhiên là có nắm chắc, hiện giờ ta đã tu thành Kim Đan, nếu Hắc Sơn nãi nãi kia dám đến, ta sẽ khiến mụ ta có đến mà không có về!”

Hắc Oa nói: “Gâu!”

“Yên tâm, ta sẽ không khinh địch.”

“Được rồi được rồi! Ngươi còn giống gia gia của ta hơn cả gia gia của ta!”

Đêm khuya thanh vắng, bất tri bất giác giờ Tý đã qua, dưới ánh trăng, bóng tối dần dần xâm nhập, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài Hoàng Pha thôn. Trên cổ thụ giữa thôn, thiếu nữ mười tám tuổi kia lập tức cảnh giác, không nói hai lời liền thúc giục cành cây cổ thụ, quất mạnh về phía bóng tối.

Bỗng nhiên từng cành cây héo đi nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt toàn bộ cành cây của cổ thụ đều khô héo mục nát, rơi xuống đất.

Thiếu nữ trong lòng thất kinh, đưa tay nhìn lại, hai cánh tay của nàng cũng đã khô héo, răng rắc hai tiếng, đứt lìa khỏi vai.

Nàng vội vàng lắc mình nhảy xuống cổ thụ, chạy vào nhà Trần Thực để tránh né.

Đây là thói quen của nàng.

Từ trước đến nay, đối với nàng mà nói nhà của Trần Thực là một lĩnh vực thần bí, lực lượng của nàng không cách nào xâm nhập vào trong đó, hiện tại gặp phải nguy hiểm, nàng không chút nghĩ ngợi trốn ngay vào nhà Trần Thực.

Hắc Oa nằm trong góc, tránh né ánh trăng, lặng lẽ nhìn thiếu nữ xuyên qua cửa phòng của Trần Thực, chui vào trong phòng hắn.

Trần Thực còn đang trong giấc mộng, chăn bỗng nhiên nhô lên, là thiếu nữ kia đã chui vào trong chăn của hắn.

Hắc Oa lắc lắc cái đuôi, giả vờ như không nhìn thấy.

Lúc này, chốt cửa bị một luồng lực lượng vô hình bẻ gãy, cửa sân đột nhiên mở toang, chỉ thấy một bóng người đen kịt chậm rãi đi vào sân, bóng tối như váy dài trải dài phía sau kẻ này.

Người áo đen liếc nhìn con chó đang nằm ngủ say trong bóng tối rồi thu hồi ánh mắt, đi thẳng về phía gian nhà chính của Trần Thực.

Hắc Oa lén lút ngẩng đầu lên, đột nhiên bóng đen kia ngoảnh lại.

Con chó vẫn nằm trong bóng tối ngủ khò khò.

Bóng đen kia xoay đầu, tựa như bóng tối vô hình vô chất chảy vào gian phòng của Trần Thực.

Trần Thực đang ngủ say, mơ một giấc mộng ngọt ngào, trong mộng gia gia Trần Dần Đô sống lại, nói Diêm Vương phán ông thọ mệnh chưa hết, bảo ông trở về dương gian chăm sóc cháu trai.

Hắn thi đậu cử nhân, trở về thôn, Ngọc Châu nãi nãi và Ngũ Trúc lão thái thái trong thôn sợ đến tè ra quần, quỳ rạp xuống đất khấu kiến cử nhân lão gia, Ngũ Trúc lão thái thái còn chủ động hái dưa hấu cho hắn ăn.

Ngọc Châu đã trưởng thành từ bao giờ không biết, lớn lên chẳng khác gì Kim Hồng Anh, uốn éo chui vào lòng Trần Thực, nũng nịu: “Cử nhân lão gia, năm xưa người… người giết cháu ngoan của ta, ta muốn người đền mạng!” Giấc mộng đẹp của Trần Thực bỗng chốc trở nên tối đen như mực, hắn thấy trong giấc mơ đen tối chỉ có bản thân mình đứng trong vùng sáng, bốn phía đều là bóng tối, nhưng trong bóng tối dường như có một vật nhỏ phát sáng, giống như hạt gạo.

“Hắc Sơn nãi nãi?” Trần Thực kinh hãi, cao giọng: “Hắc Sơn nãi nãi, lão yêu bà dung túng lũ chuột tinh dưới trướng làm hại dân lành, ta ra tay tiêu diệt chúng là lẽ thường tình, trách gì được ta! Ngươi dám xông vào giấc mộng của ta, đợi ta tỉnh lại xem ngươi còn làm gì được ta!”

“Ngươi đừng hòng tỉnh lại!”

Trong bóng tối, từng điểm sáng giống như hạt gạo rung động như đang cười nhạo, đó là hàm răng sắc nhọn của Hắc Sơn nãi nãi đã bao vây Trần Thực.

Giọng nói Hắc Sơn nãi nãi đầy vẻ đắc ý: “Ngươi đã rơi vào miệng nãi nãi này rồi, còn muốn tỉnh lại sao? … Đây là cái gì? Vật gì đây? Trong mộng của ngươi giấu thứ gì?”

Giọng nói của mụ trở nên vô cùng hoảng sợ, cứ như gặp phải chuyện gì vô cùng đáng sợ, vừa rồi còn như Ma Thần đắc ý, giờ lại như tiểu cô nương bị lão lưu manh lột sạch quần áo dọa khóc.

“Rốt cuộc ngươi giấu thứ gì trong mộng? Mau cứu ta, cứu ta ——”

Mụ phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo, bóng tối trong mộng Trần Thực nhanh chóng lùi về phía sau, Trần Thực chỉ có thể nhìn thấy hình như có một bóng người bị kéo vào trong bóng tối, trên cổ còn quấn một cái lưỡi dài màu đỏ tươi.

“Cứu ta!”

Trong bóng tối vang lên tiếng kêu thảm thiết, từng đôi tay khô gầy như xương cốt thò ra từ trong bóng tối, cào loạn xạ.

Trần Thực vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, đột nhiên tỉnh lại từ cơn ác mộng, cả người đổ mồ hôi đầm đìa.

Hắn thở hổn hển, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng lật chăn lên cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thiếu nữ đang trốn trong chăn của mình, áp sát vào người mình, nằm im thin thít.

Thấy hắn nhìn tới, thiếu nữ chớp chớp đôi mắt đen láy, có điều lại không có tay, chính là mẹ nuôi trong thôn.

“Sao ngươi lại chui vào trong chăn của ta?” Trần Thực nghi hoặc hỏi.

“Sao ngươi ngủ lại không mặc y phục?” Nàng hỏi.

“Ta ngủ luôn không mặc y phục… Khoan đã, sao ngươi lại chui vào trong chăn của ta thế này? Ra ngoài, mau ra ngoài!”

Trần Thực đuổi thiếu nữ đi, ngồi bên cửa sổ, còn đang hồi tưởng giấc mộng kia, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là ngày có điều băn khoăn, đêm đến mới có giấc mộng kia? Chắc chắn là do ta quá sợ Hắc Sơn nãi nãi nên mới nằm mơ thấy giấc mộng như vậy.”

Ngoài Hoàng Pha thôn, Sa bà bà tay cầm Dương Giác Thiên Linh đăng, nhìn về phía ngôi nhà của Trần Thực nằm giữa thôn.

Thanh Dương cất bước đi ra từ phía sau bà , lắc đầu nói: “Lão thái bà, vô dụng thôi. Hắc Sơn bà bà chẳng qua chỉ là một tà ma yếu ớt, không thể nào dò ra được đẳng cấp của Trần Thực.”

Một gã cao to râu quai nón từ phía bên kia đi tới, nói: “Hắc Sơn bà bà đã là con Trúy mạnh nhất vùng này rồi. Rốt cuộc tà ma trong cơ thể Trần Thực là cấp bậc gì?”

0.44220 sec| 2418.781 kb