Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trước khi lĩnh vực quỷ thần của lăng mộ Chân Vương hoàn toàn thức tỉnh, rốt cuộc hắn cũng xông ra khỏi lăng mộ Chân Vương, chạy thoát ra ngoài.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dị tượng vừa rồi đã biến mất, lĩnh vực quỷ thần trong lăng mộ Chân Vương cũng không bộc phát, hóa thành Ma vực hay tai kiếp gì.

Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay về Hoàng Pha thôn.

Mà trước lăng mộ Chân Vương, từng con thần thú trấn mộ hiện ra chân thân, nhìn Trần Thực vội vàng rời đi, đều kinh ngạc không thôi.

“Đại huynh, Thánh sứ cầm Tây Vương ngọc tỷ đến đánh thức chúng ta, sao không nói một lời đã bỏ đi rồi?” Một con thần thú đầu rồng mình ngựa toàn thân phủ vảy xanh khó hiểu hỏi.

Thú trấn mộ đầu dê thân người trấn mộ cũng vẻ mặt hoang mang, Trần Thực mang Tây Vương ngọc tỷ đến đây, đại diện cho quyền uy tối cao của Chân Vương, bọn chúng là tướng quân trấn giữ lăng mộ Chân Vương, tất nhiên phải thức tỉnh bái kiến.

Nào ngờ còn chưa chờ bọn chúng hoàn toàn khôi phục, Trần Thực đã bỏ chạy mất dạng.

“Chắc là Thánh sứ có việc gấp?”

Thú trấn mộ đầu dê thân người cũng không dám khẳng định, “Ta từng nghe người ta nói, người có ba việc cấp bách. Hắn đi vội vàng như vậy, chắc chắn là rất gấp.”

“Bây giờ phải làm sao?” Một con thú trấn mộ khác dò hỏi: “Nếu lần sau Thánh sứ có tới, chúng ta có nên nghênh đón nữa không?”

Thú trấn mộ đầu dê thân người có phần do dự, nói: “Vẫn nên nghênh đón. Ai bảo hắn đang giữ Tây Vương ngọc tỷ chứ?”

“Hay là giết hắn đi?” Một con thú trấn mộ đề nghị: “Bây giờ gia gia của hắn đã không còn trên đời, giết hắn cũng chẳng có ai tới gây phiền phức cho chúng ta. Chúng ta lại cất giấu Tây Vương ngọc tỷ, chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”

Thú trấn mộ đầu dê thân người lắc đầu nói: “Cầm Tây Vương ngọc tỷ trong tay, chính là Thánh sứ, có đạo lý nào lại đi giết chết sứ giả Chân Vương?”

Cả đám thú trấn mộ cường hãn vô biên đều thở dài, lần lượt hóa đá, một lần nữa biến thành những pho tượng đá canh giữ trước lăng mộ.

“Tên tiểu tử thối này trước kia vốn đã nghịch ngợm gây sự, bây giờ có được Tây Vương ngọc tỷ còn không biết sẽ giở trò gì để giày vò chúng ta nữa!”

Trần Thực về đến nhà, ném Tây Vương ngọc tỷ vào rương sách, vứt chung với hộp đá, tức giận nói: “Vô dụng, suýt nữa thì cái ấn nát này hại chết ta rồi!”

Đột nhiên, ngoài thôn vọng đến tiếng ồn ào. Trần Thực bước ra sân, đi mẹ nuôi theo tiếng động, chỉ thấy rất nhiều thôn dân đang tụ tập, trên đất đâu đâu cũng là gà bị cắn chết.

Ngũ Trúc lão thái thái dậm chân nói: “Thứ gì cắn chết thế này? Cắn chết rồi cũng không ăn! Tội lỗi a!”

Lúc này, từ trong ruộng vọng ra một tiếng nói: “Giết cháu ngoan của Hắc Sơn nãi nãi, đáng đời bị báo oán! Hôm nay ta giết gà nhà ngươi, ngày mai ta giết vịt nhà ngươi, ngày kia ta giết cả nhà ngươi! Cả thôn các ngươi cứ chờ chết đi!”

Trần Thực đuổi theo, thấy một con chuột áo xám đang chạy như bay trong ruộng.

Trần Thực vận lực dưới chân, càng lúc càng gần con chuột áo xám kia. Bỗng nhiên nó dừng bước, xoay người, hai tay kết kiếm quyết, kiếm quyết tay trái cắm xuống dưới kiếm quyết tay phải, giậm chân một cái thật mạnh, quát: “Nãi nãi, nãi nãi, hãy nhập vào thân con, giúp con thông linh hiển thần uy!”

Nó vừa dứt lời, khí tức đột nhiên tăng vọt, quanh thân tỏa ra khói xanh, ống tay áo rung lên, khói xanh hóa thành một đại thủ ấn lớn hơn một trượng, nghênh đón Trần Thực đang lao tới, đánh ra một chưởng.

Trần Thực thúc đẩy khí huyết, chân đạp Thất Tinh, dồn hết toàn lực đánh ra một quyền.

“Ầm.”

Thân thể hắn chấn động, thế công bị chưởng lực của làn khói xanh kia triệt tiêu, đánh bật hắn lên, ngã về phía sau.

Trần Thực bay ra ba bốn trượng mới ngã xuống đất.

Con chuột áo xám kia cười lạnh: “Bây giờ ngươi biết lão nương lợi hại rồi chứ? Dám giết cháu trai của lão nương!”

Nó vừa quay người, bỗng nhiên một bóng đen từ trong lao ra, ngoạm vào cổ con chuột áo xám kia, chính là Hắc Oa.

Con chó và chuột áo xám thời ngã xuống, lăn lộn mấy vòng.

Trần Thực vội vàng đứng dậy, lo Hắc Oa bị thương nên nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy con chuột áo xám kia đã bị cắn đứt cổ, tắt thở từ lâu.

“Hắc Oa, làm tốt lắm!”

Trần Thực thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng khen ngợi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Vừa rồi không biết con chuột áo xám này dùng cách gì mà Hắc Sơn nãi nãi có thể nhập vào người nó, mượn một phần pháp lực của Hắc Sơn nãi nãi đánh bay hắn, nếu không phải hắn luôn tôi luyện thân thể, e rằng đã bị thương rồi.

Hắc Oa rất đắc ý, ngoạm con chuột áo xám kia kéo vào trong thôn, chuẩn bị ăn một bữa no nê.

“Chỉ là nhập vào người mà pháp lực đã lợi hại như vậy, xem ra chân thân của Hắc Sơn nãi nãi quả thật không tầm thường.”

Trần Thực cắt đuôi con chuột áo xám, thầm nghĩ: “Nếu không tìm được pháp môn nào tốt hơn, chi bằng bắt đầu từ Thiên Tâm Chính Khí Quyết, luyện Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm trước vậy!”

Trong số những quyển sách Lý Thiên Thanh đưa cho hắn trước khi đi có một quyển Thiên Tâm Chính Khí Quyết, Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm là pháp thuật ghi chép trong đó. Hiện giờ Trần Thực có thể giữ chân khí không tan, Thần Đàn duy trì được nửa canh giờ, Thần Đàn còn, chân khí còn, có thể thi triển pháp thuật.

Trong đó Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm có uy lực lớn nhất lại dễ học nhất nên hắn quyết định luyện loại pháp thuật này trước để giữ mạng.

Hắn đến bãi đất vàng ngoài thôn, chuyên tâm lĩnh ngộ Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm.

Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm có tất cả sáu thức: Thứ nhất đâm, thứ hai chém, thứ ba quệt, thứ tư khều, thứ năm vê, thứ sáu bổ, cực kỳ đơn giản, chẳng mấy chốc, Trần Thực đã nắm được sơ bộ, bắt đầu mượn Thần Đàn ngưng tụ chân khí.

Tâm niệm vừa động, tâm thần hắn vận chuyển, trong Thần Đàn trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một luồng kiếm khí vô hình chậm rãi thành hình.

Trần Thực đưa tay điểm một chỉ.

“Vèo!”

Không khí trước mặt hắn chấn động, kiếm khí vô hình gào thét bay ra, nhanh như cuồng phong chém nát cỏ cây, chém thẳng về phía mặt sông Ngọc Đái cách đó trăm bước.

Mặt sông nổ tung.

Trần Thực liên tục diễn luyện sáu chiêu, càng luyện càng thuần thục, đợi đến khi khí huyết sôi trào mới chầm chậm thu công.

Khí huyết của hắn từ từ hạ xuống đan điền, đột nhiên nhớ tới pháp môn tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết trên tấm bia đá, khí huyết tinh thần trong cơ thể xoay tròn hội tụ theo một hướng, ngưng kết trong đan điền.

Bên trong cơ thể hắn vang lên âm thanh như cối xay giao nhau nghiền ép, khí huyết khổng lồ, chân khí và tinh thần lúc này xoay tròn giao hòa thành dòng chảy.

Giờ khắc này, ứng với lời trong Tam Quang Chính Khí Quyết:

Lấy hư vô làm thuốc, lấy chính khí làm lửa, luyện ở tam điền, chân khí không tán, tựa như ôm trứng, gọi là đệ nhất chuyển trong Kim Đan cửu chuyển!

“Không đúng, không đúng!”

Trần Thực đột nhiên tỉnh táo: “Rất không đúng! Chưa tu thành Thần Thai cảnh, làm sao có thể tu thành Kim Đan?”

0.46483 sec| 2431.906 kb