“Sao hộp đá lại nhỏ đi thế này?”

Trần Thực kinh ngạc, đưa tay nhặt viên đá lên. Nhìn qua nó chẳng khác gì hòn đá bình thường, chỉ có điều trên bề mặt có chút hoa văn rất nhỏ, cho thấy lai lịch bất phàm của nó.

Nhưng vì sao hộp đá lại nhỏ đi?

Vì sao nó lại nhỏ đi?

Hắn nắm viên đá trong tay, quan sát miếu Sơn Quân một lượt. Hắn cảm thấy dường như miếu Sơn Quân có gì đó khác đi so với lúc hắn đến, nhưng cụ thể khác biệt ra sao thì hắn lại không thể nói ra được.

Trần Thực lắc đầu, đóng cửa sổ cẩn thận rồi bước ra khỏi miếu Sơn Quân.

“Kim Đan bình thường đều được an dưỡng trong Thần Đàn, sau đó Thần Thai sẽ ngậm vào trong miệng. Tại sao Kim Đan của ta lại ở trong đỉnh?”

Trần Thực lắc đầu, hôm nay Kim Đan của hắn chưa tới cửu chuyển, chỉ mới đạt đến đệ nhất chuyển, chưa thể gọi là Kim Đan, chỉ có thể xem như nội đan. Mọi người quen miệng, nên mới gọi là Kim Đan.

Trần Thực vận Chính Khí quyết, sau gáy hiện ra Thần Đàn, điều động Kim Đan, chỉ thấy Kim Đan từ trong đan điền chậm rãi bay lên, nhưng khi đến cổ họng thì không thể nào đi lên được nữa.

Hắn chỉ cảm thấy khi Kim Đan đến cổ, khí huyết toàn thân đều tập trung ở đây, khiến cho phần cổ đột nhiên sưng to, còn to hơn eo của hắn nhiều!

Nếu luồng khí huyết này men theo Kim Đan mà đi lên, đến thẳng đầu lâu, chỉ e đầu sẽ nổ tung!

“Tu hành Kim Đan không phải chuyện một sớm một chiều, mà còn cần tôi luyện đến thất phản, bát biển, cửu hoàn.”

Trần Thực vừa đi, vừa hồi tưởng lại những gì mình đã thấy trên bia đá.

Trên bia đá có ghi, cái gọi là thất phản, chính là Kim Đan phản mạch, phản khí, phản huyết, phản tinh, phản cốt, phản hình, phản thần.

Kim Đan vốn vô cùng bá đạo, nếu bản thân tu sĩ không đủ mạnh, e rằng khó mà thừa nhận nổi lực lượng của Kim Đan.

Bởi vậy mới cần thất phản, để Kim Đan phản ngược lại bản thân, khiến cho kinh mạch, khí, huyết, tinh, cốt, hình, thần của chính mình đều trở nên mạnh mẽ hơn!

Còn bát biến, chính là biến hóa do thất phản mang đến, lần lượt là mạch đình chỉ, khí ngưng tụ, huyết hóa thành bạch nhũ, tinh kết thành quỳnh côi, cốt tựa hồng ngọc, tủy hóa thành huyền sương, hình thanh thể diệu, thần hóa vô phương.

Đây là bát biến!

Cửu hoàn, là hoàn thận, hoàn tâm, hoàn can, hoàn phế, hoàn tỳ, hoàn đan phòng, hoàn khí hộ, hoàn tinh đường, hoàn thần thất.

Đợi đến khi tu luyện đến cảnh giới hoàn tinh bổ não, thần thất tỏa sáng chói lọi, Kim Đan mới có thể đi lên đỉnh đầu, khơi thông thiên linh, đạt tới cảnh giới Kim Đan xuất khiếu.

“Kỳ quái, tên Triệu gia công tử chết trong tay ta, Kim Đan của hắn cũng chẳng mạnh hơn Kim Đan của ta hiện tại bao nhiêu, nhiều nhất là luyện đến Kim Đan đệ ngũ chuyển, vì sao hắn có thể Kim Đan xuất khiếu?” Trần Thực lấy làm khó hiểu.

Hắn nói chính là Triệu Tử Ngọc, đại công tử Huyền Anh phủ của Triệu gia, Kim Đan của Triệu Tử Ngọc được đặt trong miệng Thần Thai, Thần Thai há miệng phun một cái, Kim Đan bay ra, rất dễ dàng trấn áp diệt trừ địch nhân.

Thế nhưng Triệu Tử Ngọc lại bị hắn cho một chiêu đánh chết ngay trước mặt, cường độ thân thể của hắn hoàn toàn không thể Kim Đan xuất khiếu!

Nếu Triệu Tử Ngọc cưỡng ép Kim Đan xuất khiếu, nhất định sẽ bị khí huyết khủng khiếp do Kim Đan di chuyển tạo ra xung kích vào đại não, cái đầu lập tức nổ tung!

Thế nhưng Triệu Tử Ngọc lại có thể Kim Đan xuất khiếu!

“Có lẽ là do bọn họ tu luyện pháp môn chính xác, còn ta tu luyện lại là pháp môn không trọn vẹn.”

Trần Thực đi trong núi, điều động Kim Đan trong cơ thể, tu luyện thất phản bát biến cửu hoàn, đã qua rất lâu, Thần Đàn vẫn không có dấu hiệu tiêu tán.

Chẳng những Thần Đàn không tan, chân khí trong người hắn cũng không hề tiêu tán!

Trần Thực dừng bước, thần sắc ngơ ngác xuất thần.

Không có Thần Thai, làm sao Thần Đàn lại không tan?

Không có Thần Thai, làm sao chân khí có thể lưu giữ?

Rõ ràng điều này là đi ngược lại lẽ thường!

Hắn đứng ngây ra tại chỗ, trong đầu như sấm sét vang dội, từng tiếng sấm kinh thiên động địa không ngừng giáng xuống, chấn động đến mức đầu hắn choáng váng, mắt hoa lên, miệng khô lưỡi đắng.

“Sai rồi, tất cả đều sai rồi, không có Thần Thai thì chân khí tuyệt đối không thể lưu giữ, Thần Đàn cũng tuyệt đối phải sụp đổ…”

“Chắc chắn là có chỗ nào đó sai sót!”

“Hoặc là thế nhân sai, hoặc là Chân Vương sai! Hoặc là…”

Ánh mắt hắn trợn tròn xoe, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Hoặc là…

Chân Thần sai rồi!

So với thế nhân, so với Chân Thần, hắn càng tin tưởng là Chân Vương đã sai!

Vạn năm qua thế nhân đã tu hành theo đạo này, sao có thể sai được?

Nếu sai, tại sao lại không ai phát hiện?

Chân Thần truyền thụ đạo này, làm sao có thể sai được?

Nếu sai, chẳng lẽ Chân Thần lại không hay biết?

Như vậy, người sai nhất định là Chân Vương, nhất định là bản thân rần Thực!

Lúc này, một luồng âm phong chợt thổi qua, trong gió ẩn chứa một giọng nói gọi hắn: “Tiểu Thập, Tiểu Thập.”

Trần Thực ngơ ngác quay đầu lại, một đôi tay vô hình lập tức khóa chặt lấy cổ hắn, muốn bẻ gãy cổ hắn.

Trần Thực ngơ ngơ ngác ngác, Kim Đan bất giác đi tới cổ, hắn lập tức thấy cái cổ mình trở nên còn to hơn cả eo, tà ma trong âm phong chỉ cảm thấy kim quang đâm vào thân thể, hai tay đều thối rữa, lập tức khống chế âm phong gào thét bỏ chạy.

Tiếng mắng chửi vang lên từ trong gió lạnh, chẳng bao lâu sau đã đi xa.

“Ha ha ha ha!”

Trần Thực cười lớn, tiếng cười vang dội, nhưng có phần lúng túng: “Ta chỉ là một thiếu niên nông thôn, ta có tư cách gì mà đi chất vấn thế nhân, có tư cách gì mà đi chất vấn Chân Thần? Ta chỉ là một kẻ cầu sinh bị Hắc Sơn nãi nãi uy hiếp, bất đắc dĩ phải tu luyện công pháp Chân Vương mà thôi.”

Vẻ lúngt úng tTrong tiếng cười của hắn biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là tiếng cười sảng khoái.

Bước lên con đường Kim Đan này là hành động bất đắc dĩ của hắn, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng đã bước lên con đường này, hắn sẽ không hỏi đúng sai, cứ thế mà đi tiếp!

Lộc Vĩ trấn.

Tế lễ nguyệt đã qua, hôm nay tuy không phải ngày họp chợ, nhưng trấn nhỏ vẫn náo nhiệt như trước, người người qua lại, nay là lúc tai ách qua đi, trăm việc đang chờ hồi phục, nghe nói quan phủ cũng đã thay một loạt quan viên mới, đáng lẽ là ngày thu thuế nhưng lại không thấy nha dịch nào đến, nên mọi người đều vui vẻ hưởng thụ nhàn rỗi.

Đúng lúc này, tất cả mọi người đều dừng tay, đồng loạt quay đầu nhìn về cùng một hướng.

Mấy đứa trẻ, trai có gái có, đang cầm cối xay gió chạy lăng xăng quanh gánh hàng rong, bỗng thấy cả con phố im phăng phắc.

Lũ trẻ dừng lại, ngoái đầu nhìn. Chỉ thấy cuối con phố mây đen vần vũ, che khuất cả mặt trời. Dưới lớp mây đen ấy, từng con chuột áo xám cao lớn hơn người xếp thành hai hàng, tiến về phía này.

Lũ trẻ tròn mắt nhìn. Cối xay gió trên tay bỗng bị gió lạnh thổi cho xoay tít.

Phía sau đoàn quân, tám con chuột áo xám khiêng một cỗ kiệu hoa lớn. Gió lạnh thổi tung rèm kiệu, ẩn hiện bên trong là một pho tượng thần toàn thân đen bóng.

“Từ nay về sau, Hắc Sơn nãi nãi chính là mẹ nuôi của Lộc Vĩ trấn!”

Một con chuột áo xám nhảy phắt lên nóc nhà, lạnh lùng tuyên bố: “Ba ngày đầu mỗi tháng, phải mở đại tế! Tháng giêng hàng năm, phải cúng dâng đồng nam đồng nữ, dâng lên cho nãi nãi hưởng dụng! Nãi nãi sẽ phù hộ cho các ngươi mưa thuận gió hòa, vô tai vô nạn!”

1.28060 sec| 2436.281 kb