“Thời gian cấp bách, đợi lên xe rồi giới thiệu lẫn nhau đi.” Lão Yên giải thích xong liền xua tay, cô Tứ không thích nói chuyện, cho nên quyền chỉ huy vẫn nằm trong tay lão Yên, Lưu Hàn Thu mặc dù không phục, nhưng bởi vì có cô Tứ ngồi ở đó nên ông ta cũng không nói gì.
Bên này của chúng tôi tính cả cô Tứ là sáu người, bên Lưu Hàn Thu có năm người, tổng cộng có mười một người, chiếc xe việt dã thường dùng căn bản không đủ chỗ để ngồi.
Lão Yên không biết lấy từ đâu ra một chiếc xe bán tải có thùng xe, lại thuê một tài xế đáng tin cậy, những người còn lại tất cả đều lên thùng xe ở phía sau.
“Giới thiệu bản thân đi.” Lão Yên vừa lên xe liền ngồi sang bên phải, vung tay lên nói.
Trái phải phân biệt rõ ràng, bên phải bị chúng tôi chiếm cứ, bên trái tự nhiên chính là đám người Lưu Hàn Thu.
Về phần cô Tứ, anh ấy nép thẳng vào góc bên phải, nhắm mắt lại ngủ, mặc dù không nói gì, nhưng rõ ràng là nghiêng về phía chúng tôi, điều này làm cho tôi nhẹ nhõm, trong khi vẻ mặt của đối phương thì không được tốt cho lắm.
Lưu Hàn Thu cười lạnh một tiếng: “Có gì hay để giới thiệu đâu.”
“Lưu Hàn Thu, tôi hi vọng ông hiểu rõ một điều.” Lão Yên tức giận nói: “Lần này hợp tác là vì mang Kim Địa Tạng trở về, tốt nhất là ông cất hết mấy tâm tư dơ bẩn ở trong lòng đi cho ông đây, nếu làm chậm trễ việc tìm kiếm quốc bảo, ông đây không ngại làm thịt ông trước đâu.”
Lưu Hàn Thu cũng không để ý lời uy hiếp của lão Yên: “Hừ, giết người thì đền mạng, lão Yên, ông không muốn sống thì có thể thử giết tôi xem.”
“Đền mạng thì đền mạng, ông đây chính là một tử tù được cứu ra, sống nhiều năm như vậy cũng đã lời lắm rồi, ông cho rằng ông đây sợ ông à.” Lão Yên hung ác nói.
Lưu Hàn Thu tựa hồ bị khí thế này dọa sợ, không cam lòng giới thiệu: “Lưu Hàn Thu, chủ nhiệm 303.”
Có ông ta mở miệng, mấy người sau ngược lại dễ dàng hơn nhiều, Trường Không giới thiệu cũng rất đơn giản, chỉ nói mình là phó chủ nhiệm 303, còn lại một câu cũng không nhiều lời.
Mà điều khiến tôi chú ý chính là ba người còn lại, một người nho nhã với đầu tóc được chải chuốt kĩ càng, mật danh là Khoái Đao, anh ta chịu trách nhiệm chia nhỏ các nhân viên rồi đưa vào những nơi khác nhau, am hiểu nhất là làm giả thông tin, nói chuyện cũng nhã nhặn, nhưng từ trong xương cốt lại toát ra vẻ ưu việt tài trí hơn người vô cùng rõ ràng.
Vị thứ hai ước chừng tuổi tác không kém Côn Bố nhiều, thoạt nhìn giống một ông chú mập mạp, anh ta cười ha hả: “Tôi là Đồ Tể, tôi không có bản lĩnh nào khác ngoài việc tiêu hủy thi thể và xóa bỏ dấu vết.”
Tôi nghe mà thấy kỳ lạ, 303 từ khi nào còn làm loại chuyện này, nhưng nhìn đám người lão Yên đều không có vẻ mặt kì lạ gì, liền thu lại mối nghi ngờ vào trong lòng.
Đồng thời ở trong lòng cảnh giác với Đồ Tể, một tên chuyên môn hủy thi diệt tích mà trên mặt cứ cười ha hả thế này càng chứng tỏ người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Người cuối cùng một thân quần áo màu xám, tuy rằng quần áo của bọn họ đều không khác nhau là bao, nhưng đồ mặc ở trên người anh ta lại có vẻ cổ quái, tựa như cả người anh ta bị bộ quần áo này che lại, ẩn ở trong góc căn bản không ai có thể thấy rõ anh ta.
Tóc thì tương đối dài, ánh mắt cũng bị tóc dài che khuất, làm cho người ta nhìn không thấu anh ta đang suy nghĩ gì.
“Các người có thể gọi tôi là Dạ Tinh, tôi cái gì cũng làm được.” Giọng nói của anh ta rất nhẹ, giống như là người bị bệnh nặng, nhưng xem bộ dáng của anh ta lại không giống như người bị bệnh, cho nên trong lúc nhất thời tôi thật sự nhìn không thấu.
Bọn họ bên kia giới thiệu xong, đương nhiên sẽ đến chúng tôi, bởi vì bọn họ giới thiệu đều là qua loa, nên chúng tôi bên này cũng không giới thiệu cẩn thận.
“Lão Yên, mọi người đều biết rồi.” Lão Yên nhún vai.
Về phần Côn Bố chỉ trực tiếp nói một cái tên rồi không nói thêm nữa, Lưu Hàn Thu cố ý để cho anh ta nói nhiều một chút, lại bị một con cổ trùng nhìn chằm chằm nên đành nuốt xuống mấy lời sau đó.
Nha Tử hừ một tiếng: “Tôi thì mấy người đều biết rồi, tôi sẽ không nói thêm nữa.”
Lời này của anh ta làm Lưu Hàn Thu nghẹn họng, nói không biết thì quá già mồm cãi láo, dù sao thời gian Nha Tử ở trong 701 của có thể nói là dài đến đáng sợ, nhưng Lưu Hàn Thu biết còn một số người sau lưng ông ta chưa chắn có biết.
Cho nên Nha Tử nói như vậy quả thực không tôn trọng bọn họ, đương nhiên chúng tôi cũng không ai ngăn cản anh ta.
Ngược lại là cô Thu đã tự giới thiệu rất nhiều, nhưng không có câu nào đi vào trọng tâm, thậm chí còn đề cập đến việc cô ấy còn chưa kết hôn, có muốn đi xem mắt hay gì đó tương tự không, năm người đối diện nghe vậy đều không nói nên lời.
Sau một hồi giới thiệu lẫn nhau đều nhìn không vừa mắt, xe bán tải lảo đảo đi về phía núi Cửu Hoa, dọc theo đường đi hai bên ngoại trừ việc bàn bạc hành động lần này thì không có trao đổi gì khác.
Nửa đêm, Nha Tử đổi vị trí cho tài xế rồi tiếp tục lái xe, Lưu Hàn Thu trào phúng một câu: “Một người mù có thể lái xe được không đấy?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo