“Ha ha, chúng ta ngồi chờ tiếp nhận 701 thôi.”

“Lão Yên!” Nha Tử đang muốn xông lên cho bọn họ chút màu sắc thì bị lão Yên ngăn lại.

Lão Yên mỉm cười: “Chẳng lẽ chó cắn cậu, cậu cũng muốn cắn lại à? Yên tâm đi, bọn họ chỉ là một đám vô dụng tự cao tự đại mà thôi.”

Giọng ông ấy nói chuyện tương đối lớn, thân ảnh Lưu Hàn Thu mới vừa đi tới cửa bỗng chốc cứng đờ, lại bị Trường Không nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó cứ như vậy nhịn xuống rồi đi.

“Ông chủ Trương, chúng ta lại dọn bàn ra đi, vừa nãy chúng tôi còn chưa ăn no.” Cô Thu không hổ là bậc thầy chọc tức người ta, thừa dịp bọn họ ra ngoài không bao lâu đã lớn tiếng nói.

Mà ông chủ Trương cũng phối hợp rất ăn ý, lập tức cao giọng đáp một câu “được” rồi bưng mấy đĩa thịt dê tới.

Vừa rồi có cô Tứ ở đây, chúng tôi quả thật cũng ăn không ngon, chỉ có cô Thu và Nha Tử vì muốn chỉnh đám người Lưu Hàn Thu mới nhét rất nhiều đồ ăn vào bụng.

Dù sao mấy món đồ nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, còn thời gian cả một buổi chiều, chúng tôi cũng không vội, cho nên liền ngồi ở chỗ ông chủ Trương vui chơi giải trí, nói chuyện cũng thoải mái.

“Có gì đó không thích hợp lắm.” Lão Yên ăn một miếng thịt dê, nóng đến nhe răng trợn mắt còn không quên mở miệng biểu đạt ý kiến: “Con người của tên Lưu đầu hói kia không phải là loại người dùng lời nói mà tha thứ cho người khác, tâm xấu thế nào thù ngoài miệng còn độc hơn thế đó, biểu hiện hôm nay của ông ta thật sự làm cho người ta kinh ngạc.”

"Còn không phải bởi vì có cô Tứ ở đây nên ông ta sợ sao?” Cô Thu bởi vì vừa rồi đã ăn rất nhiều, hiện tại không muốn ăn thêm gì nữa, chỉ uống canh thịt dê, khinh thường nói.

Lão Yên lắc đầu nói: “Không đâu, nếu là bởi vì kiêng dè cô Tứ, cũng sẽ không để cho cô Tứ đợi hơn một tiếng ở chỗ này.”

Bầu không khí trở nên ngưng trọng, Nha Tử vô tâm vô phế nói: “Sợ gì chứ, bọn họ chỉ là chuột chui trong rãnh nước mà thôi, không dám công khai đấu với chúng ta, thật sự là không biết xấu hổ.”

“Tôi sợ bọn họ âm thầm ra tay sau lưng.” Lão Yên thở dài: “Xem ra 303thật sự cần phải chấn chỉnh lại.”

Tôi kinh ngạc nhìn thoáng qua lão Yên, ý trong lời nói của ông ấy phảng phất như muốn chấn chỉnh 303 là có thể chấn chỉnh, nhưng mà tôi cũng tò mò một chuyện nên tranh thủ lúc này hỏi luôn: “Tại sao không sát nhập 701 và 303 lại. Không phải cùng một bộ phận thì sẽ dễ dàng giải quyết mọi việc hơn sao?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kì quái, như thể tôi vừa hỏi một câu thật ngu ngốc.”

"Trường An, có rất nhiều chuyện không phải tự nhiên mà có, cậu thử nghĩ xem nếu 701 và 303 hợp lại với nhau, sẽ xảy ra chuyện gì?" Lão Yên không trực tiếp trả lời mà ném cho tôi một câu hỏi.

****3:

Tôi nghĩ đến những lời ông ấy nói thì toàn thân toát mồ hôi lạnh… lượng nhân sự của 701 luân chuyển vô cùng lớn, rất nhiều người trong số họ nếu không phải hy sinh thì cũng là mất tích.

Đồng thời quyền hạn của bọn họ cũng rất lớn, ví dụ như lão Yên có thể trực tiếp điều động người từ quân đội chúng tôi, cho dù toàn quân bị diệt thì cũng có 303 che đậy.

Nhưng nếu 303 thuộc về 701, thì rất có thể xảy ra vấn đề là 701 muốn ai mất tích liền có thể trực tiếp ra tay mà không bị ai phát hiện!

Tôi toát mồ hôi lạnh, chẳng trách 303 và 701 lại luôn đối chọi như vậy, quốc gia cũng không để cho hai bộ phận sáp nhập thành một, bởi vì một khi hợp lại không may gặp phải một lãnh đạo có lòng riêng, như vậy thì đối với 701 mà nói chính là một đả kích trí mạng!

Vì vậy, hai bộ phận này vừa là anh em nhưng đồng thời lại giám sát lẫn nhau, phòng ngừa đối phương làm ra chuyện gì quá đáng.

“Nghĩ thông rồi chứ?” Lão Yên rít một hơi thuốc: “Nếu không, sao tôi lại để cho 303 nhảy nhót lâu như vậy được?”

Cô Thu bĩu môi: “Đừng khoác lác nữa, Lưu Hàn Thu tuy rằng không tốt, nhưng ông cũng không thể không thừa nhận ông ta quản lý rất giỏi, ít nhất toàn bộ trên dưới 303 đều biết rõ chúng ta là anh em, vẫn còn có thể rắn chuột một ổ với ông ta, chậc chậc, chứng tỏ ông ta không hề đơn giản!

Hơn nữa, liên quan đến chuyện hãm hại đội trưởng Bạch năm đó, ông còn cảm thấy ông ta thật sự không có đầu óc sao?”

Lão Yên không nói gì, hiển nhiên là không phủ nhận lời của cô Thu.

“Được rồi, binh đến tướng chắn nước đến đất chặn, bọn họ dám làm gì sau lưng thì chúng ta cứ quay về là được, mấy người cứ ở đây mặt ủ mày chau làm gì?” Nha Tử phất tay nói.

Lời này của anh ta khiến chúng tôi bật cười, sau đó cũng không còn nghĩ tới những chuyện phiền lòng này nữa, vui vẻ ăn bữa cơm cuối cùng trước khi xuất phát với tâm trạng thoải mái.

7 giờ tối, tất cả mọi người tập trung ở cửa Cục Di Tích Văn Hóa, Lưu Hàn Thu cũng không đến muộn nữa, nhưng dáng vẻ lười biếng của ông ta rõ ràng không giống như đang đi làm nhiệm vụ.

Tôi không nhìn thấy những trang bị mà lão Yên nhắc đến, chỉ tự mình đeo một cái túi nhỏ nhét một ít quần áo và đồ ăn ở bên trong.

Lão Yên giải thích nói: “Có một số thứ khó mang theo, để thuận tiện, tôi đã trực tiếp liên hệ với các bộ phận liên quan của địa phương ở núi Cửu Hoa, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, đến nơi chúng ta cứ thế mà lấy thôi.

0.12073 sec| 2426.313 kb