Người dịch: PrimeK Tohabong

Triệu Ninh có chút do dự: “Ta cũng không rõ lắm, không biết bởi vì sao, công chúa trong cung phần lớn thể trạng yếu nhiều bệnh, hơn nữa trời sinh tính lười biếng, cho nên phần lớn thời gian đều ở trong cung dưỡng bệnh.”

Doanh Vô Kỵ có chút kinh ngạc: “Còn có loại chuyện này?”

Triệu Ninh gật đầu: “Đây cũng coi như bí mật vương thất, Doanh huynh ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, dù sao cũng không phải chuyện tốt gì.

“Yên tâm!”

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, trong lòng lại là suy tư, Triệu Kỵ có ít nhất hơn chục công chúa, nếu như tất cả đều thể nhược nhiều bệnh, vậy thật sự không thể dùng một sự kiện ngẫu nhiên để giải thích.

Dám động thủ với Lê vương thất, rốt cục là cuồng đồ phương nào?

Bất quá cũng may có hai cá lọt lưới, “Triệu Lăng” mặc dù về chính vụ càng xuất sắc, nhưng tu vi cũng tuyệt đối được xưng là đứng đầu.

Về phần công chúa không muốn tiết lộ tính danh kia, thiên phú tu luyện càng khủng bố.

……

Sau một nén nhang.

Triệu Ninh mang theo một bao ngọc xà, cao hứng rời khỏi Thư cục Thượng Mặc, trực tiếp lên xe ngựa về cung.

Doanh Vô Kỵ duỗi lưng một cái, chuẩn bị đi tìm Hoa Triều tâm sự chuyện của Hoa Uyển Thu, bất quá tìm một vòng cũng không tìm được, hỏi thì là cùng Bạch Chỉ đến gánh hát.

Dù sao vài ngày trước, gánh hát vừa khai trương đơn hàng thứ nhất, ngay tại Lưu gia gặp phải án kiện bắt cóc, hẳn là đi trấn an một chút.

Gánh hát cách không xa, đều ở khu vực trị an tốt nhất, hơn nữa có Bạch Chỉ đi cùng, không có khả năng xảy ra chuyện.

Doanh Vô Kỵ nhàn rỗi không có việc gì, liền ngâm nga tiểu khúc trở về thư phòng.

Bách gia thịnh hội sắp bắt đầu, có thể có nhiều ngày đều bận rộn, thừa dịp còn chưa bắt đầu, trước viết một ít kịch bản đã, hoặc là thêm ít truyện vào Liêu Trai, dù sao gần đây Thư cục làm ăn càng ngày càng tốt.

Bất quá vừa ngồi xuống, hắn liền nghĩ tới một chuyện.

Chuyện đồng văn về Lão lưu manh…..”.

Nghĩ đến chuyện này, hắn vội vàng mở ngăn kéo.

Nhưng sau khi mở ra, lại phát hiện bên trong trống rỗng. bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ

“Cái shit gì thế này!”

Doanh Vô Kỵ tê dại, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác mát mẻ từ xương cụt xông thẳng lên đỉnh đầu.

Mẹ kiếp…..”.

Truyện của mình đâu rồi nhỉ?

Nhà có trộm không?

Nhất định là đêm qua, người của Thư cục đều đi Phi Ngư vệ đón mình…

Trong lòng hắn hoảng hốt, nếu bị người khác biết, mặt mũi của mình để đi đâu?

Đừng nói mặt mũi, cái mạng này cũng chả cần

Đường đường là Công tử Càn quốc, Phò mã Lê quốc, lại có thể âm thầm viết về chuyện sex của phụ vương và mẹ dỏm của mình cùng với một Thiết Ngưu không biết tên?

Này mẹ nó…

Không phải là xong phim con chim rồi sao?

Doanh Vô Kỵ như bị sét đánh, trực tiếp ngồi phịch trên ghế.

Lúc này.

Tinh: +1+1+1+1+1+1+1+1…

Khí:+1+1+1+1+1+1+1+1…

Thần:+1+1+1+1+1+1+1+1…

Doanh Vô Kỵ tê dại, mặc dù ước chừng biết, đây là tin tức kết hôn của mình, cùng với Liệt Hỏa chưởng pháp mang đến cảm xúc dao động.

Nhưng ai có thể cam đoan, trong số này không có vài điểm số là do truyện của mình viết mang đến?

Hắn rầm một tiếng nằm sấp trên bàn, như cha mẹ chết!

Hiện tại trong đầu hắn chỉ còn lại một câu hỏi.

Rốt cuộc là ai!

Nhàn rỗi đau mề đến Thư cục, trộm đi một loạt truyện?

……

Thải My!

Thải My!

“Xem ta mang cho em thứ gì này!”

Tiểu viện Điện Tình Giáng, Triệu Ninh đẩy cửa đi vào.

Lý Thải My vốn đang nhìn ngoài cửa sổ hoài nghi nhân sinh, nghe được âm thanh Triệu Ninh, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn vài phần, khẩn trương đến lòng bàn tay trong nháy mắt toát mồ hôi.

Nàng thật sự có chút hoảng hốt.

Từ khi buổi sáng Doanh Vô Kỵ đến, trong lòng của nàng liền không thể yên ả, trong đầu đều là những hình ảnh buổi sáng nàng nói chuyện với Doanh Vô Kỵ, muốn biết trong này rốt cục là nơi nào xảy ra vấn đề.

Vì sao Doanh Vô Kỵ lại nói ra lời muốn giúp mình thoát khỏi thâm cung?

Còn nói Lê Vương cất giấu nữ nhi địa vị cao nhất không cho hắn?

Người này… chẳng lẽ thật sự biết được chân tướng?

Nhưng Triệu Ninh làm sao có thể đem loại chuyện liên quan đến sinh tử này nói cho hắn biết chứ?

Triệu Ninh nói với hắn như vậy, mục đích là gì?

Hay là… mình hiểu lầm?

Dù sao hắn mặc dù nói rất nhiều lời, nhưng cũng không nói thẳng Triệu Ninh là nữ tử, cũng không nói mình là Lý Thải My.

Nhưng dùng lý do này, căn bản không có cách giải thích lời hắn nói !

Lý Thải My suy nghĩ nửa ngày, cũng không dám kết luận chính xác tiếp theo, khiến cho đầu óc hỗn loạn, thầm nghĩ ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại lại chỉnh suy nghĩ một chút.

Kết quả Triệu Ninh đẩy cửa như vậy, nàng giật mình một cái liền tỉnh táo.

Làm sao bây giờ?

Có nên nói cho điện hạ biết không?

Không được!

Nếu mình hiểu lầm thì sao?

Hoặc là… Doanh Vô Kỵ căn bản không phải từ chỗ Triệu Ninh biết được.

Nếu như là dưới loại điều kiện này chính mình nói lỡ miệng, tất nhiên sẽ làm cho mình lâm vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi, Triệu Ninh đối với mình cho dù tốt, cũng rất khó lưu lại mạng của mình.

Bỏ đi!

Trước hết hãy giả vờ không biết!

“Điện hạ, không phải điện hạ nói hôm nay có chuyện lớn sao, sao về sớm vậy?”

Lý Thái My nhẹ nhàng cười, thoạt nhìn có chút thoải mái, cũng không có gì khác với trước kia.

Triệu Ninh tò mò nhìn nàng một cái: “Thải My, sắc mặt của em sao trắng bệch thế?”

“Thế….thế sao?”

Lý Thải My trong lòng căng thẳng, sau đó cười nói: “Có thể là tối hôm qua ngủ không ngon!”

Triệu Ninh không để ý quá nhiều: “Thì ra là như vậy, em đoán ta mang cho em thứ gì?”

“Thứ gì?”

Lý Thải My thật đúng là có chút tò mò, Triệu Ninh vì bù đắp cho nàng, nên cũng tặng không ít đồ cho nàng.

Bất quá những đồ bình thường đều là bảo cung nữ mang tới.

Chỉ có đồ thực sự cảm thấy tốt, mới có thể tự mình mang đến cho nàng.

Xem ra, lại có thứ tốt.

0.45186 sec| 2421.742 kb