Người dịch: PrimeK Tohabong
Triệu Kỵ cũng có chút nổi giận: “La Yển! ngươi cũng từng là cánh tay của ta, chỉ là một âm mưu Đan Thanh Độ Hồn mà có thể khiến ngươi trở nên mềm yếu như thế? Cô không nghĩ tới ngươi ở trước mặt Vi Nga phái còn không chịu được một đòn của bọn chúng!”
“Thần sợ hãi!”
La Yển mồ hôi rơi như mưa, nhưng vẫn cắn răng nói: “Bệ hạ! thần vô tri cuồng vọng, tự nhiên tiếp xúc Vi Nga phái, lâm vào vũng bùn sau hối hận không kịp! nhưng Uyển Thu nàng là một người sống sờ sờ, Vi Nga phái có ý đồ lấy tuổi thọ của nàng khống chế lão thần, nhưng thần đã sớm chuẩn bị chịu chết rồi!”
Lần trước tiếp xúc, lão thần đã đổi được cho nàng ba năm thọ nguyên.
Cho nên hôm nay lão thần cố ý xin đi giết giặc, nguy cục của biến pháp, lão thần chắc sống không quá ba năm, sẽ không cho Vi Nga phái bất kỳ cơ hội uy hiếp nào.
Chỉ cầu bệ hạ có thể thả nàng một con đường sống, lão thần chắc chắn cấm túc nàng ở trong phủ, không hề thương tổn bất luận kẻ nào!
Tội lỗi của lão thần!
Hy vọng có thể lấy cái chết báo đáp!
Cầu xin bệ hạ thành toàn!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều im lặng.
Khó trách biến pháp, cái loại đi vào chỗ chết mà La Yển vẫn cướp để làm, hóa ra đã sớm chuẩn bị.
Doanh Vô Kỵ cũng không biết nói cái gì.
Chỉ có thể nói La Yển là kẻ vừa khôn vặt vừa keo kiệt
Sau khi phát hiện mình bị lừa, lập tức quyết định không muốn sống nữa.
Kiểu ta con mẹ nó chính mình cũng không sống, xem ngươi làm thế nào để uy hiếp lấy thọ nguyên của ta?
La Yển thấy mọi người không nói lời nào, lại một lần nữa bái xuống: “Cầu bệ hạ thành toàn!”
Triệu Kỵ hít sâu một hơi, nói đến nước này, đích xác cũng không có lý do cự tuyệt, đang chuẩn bị gật đầu, rồi lại nghe được âm thanh Doanh Vô Kỵ.
“Phụ vương, con có một lời!”
“Nói đi!”
“La tướng đã hứa hẹn, ta cũng không thể phản bác, nếu ta còn yêu cầu giết phu nhân Tướng bang, thì có vẻ ta hùng hổ dọa người. Nhưng ta hi vọng La tướng có thể đáp ứng với ta hai điều kiện.”
La Yển vội vàng nói: “Phò mã mời nói!”
Doanh Vô Kỵ thần sắc lạnh lùng: “Thứ nhất, La tướng cam kết cấm túc, nhất định phải nghiêm khắc chấp hành!”
“Tất nhiên!”
“Thứ hai, đem chân tướng nói cho Hoa Uyển Thu, chuyện này cô ta còn đáng thương hơn so với Hoa Triều. Nói cho cô ta biết chân tướng, để cô ta biết rằng tình cảm của cô ta dành cho Hoa Triều kỳ thật đều là gông xiềng của cô ta, đỡ cho cô ta thông qua phương thức khác ảnh hưởng đến Hoa Triều.”
“..... Được rồi!”
Mặc dù có chút khó khăn, nhưng La Yển vẫn gật đầu.
“Ta nói xong rồi!”
Doanh Vô Kỵ sau khi phun ra những bực tức này, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Đợi lát nữa trở về, hắn cũng sẽ nói cho Hoa Triều biết sự tình này, hôm nay hắn xem như triệt để biết rõ ràng, người này cho dù vẻ bề ngoài giống mẫu thân nàng, bên trong hoàn toàn tương phản, chỉ cần giải thích rõ ràng, là có thể giúp Hoa Triều trút được tất cả gánh nặng.
Sau này vĩnh viễn không gặp lại, cũng có thể sống tự tại một chút.
Triệu Kỵ cười cười: “La tướng! Mau đứng lên đi!
“Đa tạ bệ hạ!”
La Yển thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng lên.
Triệu Kỵ nhìn về phía hắn ánh mắt ôn hòa rất nhiều, nhưng hơi nhếch lên khóe miệng, lại trở nên sát khí lẫm liệt: “Cho nên mau nói cho cô một chút, Vi Nga phái nhọc lòng muốn khống chế thừa tướng Đại Lê ta, rốt cục có mục đích gì!”
Từ đầu tới cuối, kỳ thật Triệu Kỵ cũng không phải đặc biệt chú ý đến sinh tử của Hoa Uyển Thu.
Ông ta quá hiểu rõ lão tiểu nhị của mình, với tâm trí của La Yển, làm sao buông tha thứ mà lão ta cả đời theo đuổi bởi vì một nữ nhân?
Lúc còn trẻ, hắn có thể bởi vì tráng chí trong lòng, trơ mắt nhìn Hoa Uyển Thu rời đi.
Lúc tuổi già, làm sao có thể bởi vì Hoa Uyển Thu, mặc cho Vi Nga phái bài bố?
Triệu Kỵ vẫn luôn chú ý đến Vi Nga phái, bình thường Vi Nga phái cùng triều đường không có quá nhiều liên hệ, ông ta còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng hiện tại cánh tay của Vi Nga phái đều vươn đến trên người Thừa tướng nhà mình, sớm đã vượt qua giới hạn nhẫn nại của ông ta.
La Yển thần sắc cũng trở nên lạnh lùng, chậm rãi phun ra ba chữ: “Bình Lăng Quân!”
“Lại là hắn!”
Triệu Kỵ hừ lạnh một tiếng, đối với đứa con tự cho mình rất tài giỏi này, ông ta đã sớm chán ghét tới cực điểm.
3 ngàn môn khách dưới trướng, danh tiếng trong dân gian vang xa.
Đây là hiểu biết của người bình thường Triệu Khế.
Nhưng chỉ cần biết được nội tình, liền biết đây chỉ là một con rối tự cho rằng mình có thể du tẩu ở giữa các thế lực lớn.
Vi Nga phái tiếp cận La Yển, là vì Bình Lăng Quân, đơn giản để ông ta nâng đỡ Triệu Khế thượng vị.
La Yển là tâm phúc Lê Vương, chỉ cần được ông ta nâng đỡ, lại phối hợp Ngụy gia Hàn gia, phế bỏ Thái tử, trộm được vương vị cũng không phải việc khó gì.
Chỉ là Vi Nga phái lại há có thể hiểu được tình nghĩa cùng chí khí giữa quân thần bọn họ?
Triệu Kỵ nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Chu vương thất thật sự là càng ngày càng không dùng được, ngay cả loại chuột nhắt Vi Nga phái này, cũng có thể hợp tác với bọn chúng!”
La Yển trầm tư một lát: “Bệ hạ! Có cần lão thần lá mặt lá trái tìm hiểu nội bộ bọn họ không?
“Không cần!”
Triệu Kỵ trực tiếp phất tay: “Chỉ là Vi Nga phái, há xứng cho ngươi phân tâm?
“Vâng!”
La Yển vỗ vỗ đầu: “Đúng rồi bệ hạ, còn có một chuyện. Đầu tháng trước, Vi Nga phái tiếp xúc với thần, bảo thẩn thống kê danh sách hậu nhân của Chuyên Húc ở Giáng Thành tham gia Bách gia thịnh hội, chỉ cần thai thoái cảnh trở xuống, thần cũng không biết có ý gì.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo