Người dịch: PrimeK Tohabong

Hai nhà Ngụy Hàn, đối với Triệu Khế cũng có chút khinh thường, lãnh thổ Lê quốc chúng ta, ba nhà Triệu Ngụy Hàn đã tranh giành đủ náo nhiệt, Chu vương thất lại đây tham gia làm cái gì? Cho dù Triệu Khế ở dân gian có được không ít tiếng thơm nhưng trong mắt ông ta cũng bất quá chỉ là hư danh mà thôi.

Triệu Khế thấy hắn khinh thường như thế, cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Ngụy đại nhân tất nhiên chính vì chuyện của Ngụy Mãnh mà giận ta, bất quá Ngụy đại nhân cũng biết, ta vì sao dính vào trong đầm nước đục này?”

“Không ngại cứ nói!”

Ngụy Hoàn có vẻ hơi thiếu hứng thú.

Triệu Khế không lập tức trả lời, mà là đem đề tài dẫn tới một chuyện khác: “Hai vị có biết, thái độ của vương thất đối với Doanh Vô Kỵ là gì không?”

Nghe nói như thế, hai người đều trầm mặc trong chốc lát, bọn họ xác thực đều hiểu rõ một ít.

Thư cục của Doanh Vô Kỵ thiếu chút nữa bị La Yển niêm phong, cuối cùng dựa vào ngọc bội của Điện Tình Giáng.

Trong văn hội, Triệu Khế làm ra tác phẩm tải ý, ám thị mình mới là minh quân trị thế tương lai của Lê quốc, kết quả bị Doanh Vô Kỵ đốp cho một câu “Người ta gấm vóc đầy người, nào đâu giống kẻ nuôi tằm như ta” làm cho mất mặt.

Có thể nói, Doanh Vô Kỵ cùng vương thất có quan hệ tương đối mập mờ.

Triệu Khế vẻ mặt có chút ngưng trọng: “Nếu ta là phụ vương ta, có thể rất muốn một phò mã như Doanh Vô Kỵ. Doanh Vô Kỵ nghĩ như thế nào ta không rõ lắm, có thể hắn tâm khí cực cao, thật không sợ quay về tranh giành với Doanh Vô Khuyết, bất quá trải qua sự kiện lần này, hắn cho dù tâm khí cao nhất, cũng sẽ rơi xuống đất.

“Ý ngươi là liên hôn?”

Ngụy Hoàn nheo mắt, thần sắc có chút không tốt: “Liên hôn đối với Doanh Vô Kỵ mà nói là một chuyện tốt, bất quá nói bệ hạ muốn một phò mã như vậy, có thể vẫn là có chút phóng đại.”

Tuy nói mấy ngày gần đây, danh tiếng Doanh Vô Kỵ ở Giáng Thành càng ngày càng vang, nhưng cũng chỉ là ở Thư cục, thi từ, hí khúc, chỉ sợ cũng không lọt vào trong mắt Lê Vương. Dù sao, coi như là đáng giá nhất là Thư cục, ở trước mặt đại gia tộc cũng chỉ như một cọng lông mà thôi.

Nếu hai bên liên hôn đều có địa vị cực cao, Ngụy gia đương nhiên phải kiêng kỵ.

Nhưng Doanh Vô Kỵ… Không nói Doanh Vô Kỵ, dù sao người ta lấy được Thương Ấn, nhiều ít cũng coi như có một chút địa vị.

Vậy Lê quốc bên này chọn công chúa nào?

Công chúa nào có địa vị cao nhất?

Liền loại liên hôn này, có thể khiến lợi ích vương thất hai nước có bao nhiêu ràng buộc?

Hàn Giả cũng nghĩ tới những thứ này, bất quá thái độ của ông ta lại có chút không giống, ông ta suy tư một lát nói: “Vừa rồi! Vu Sương Tự bảo Hàn Hưu thêm một câu vào thư nhận tội, nói Doanh Vô Kỵ sở dĩ giết người, cũng là bị hắn ám toán, dẫn đến thần trí thất thường.

Lần này, ba người đều bị làm im lặng.

Đây là muốn rửa sạch tất cả vết nhơ của Doanh Vô Kỵ, là bởi vì làm phò mã không thể có vết nhơ sao?

Ngụy Hoàn thần sắc tối tăm: “Cho nên, đây là xác định muốn liên hôn?”

Sắc mặt Hàn Giả cũng có chút khó coi, bởi vì Hàn Hưu hiện tại thiếu chút nữa đã chết, thư nhận tội hẳn là cũng rơi vào trong tay Thái tử Ninh, chuyện này…

Triệu Khế lại cười cười nói: “Kỳ thật liên hôn hay không, cũng không có vấn đề gì lớn, bởi vì chỉ cần làm được một chuyện khác, ý nghĩa có thể sẽ càng thêm trọng đại.

“Chuyện gì?”

Ngụy Hàn hai người rốt cục bắt đầu đối với lời của hắn cảm thấy hứng thú.

Triệu Khế có ý ám chỉ: “Hai vị còn nhớ rõ, phụ vương ta đã bế quan bao lâu không?”

“Bảy năm sáu tháng!”

“Vậy lần bế quan gần đây nhất thì sao?”

“Một năm ba tháng!”

Hai người trả lời rất dứt khoát, dù sao bọn họ thời thời khắc khắc đều đang quan sát nhất cử nhất động của Lê Vương.

Kỳ thật từ bảy năm lẻ sáu tháng trước, Triệu Kỵ đã đưa Triệu Ninh lên vị trí giám quốc, bất quá là bắt đầu từ ngày đó, mới thường xuyên bế quan, bất quá khi đó thời gian bế quan đều tương đối ngắn, đứt đoạn đều sẽ ra mặt, mỗi lần ra mặt thực lực đều sẽ có tinh tiến.

Nhưng lần này, một năm lẻ ba tháng, thật sự có chút quá lâu.

Triệu Khế cười nói: “Hai vị có thể không hiểu lắm Nhiên Huyết Thuật của Triệu gia ta, giai đoạn đầu Nhiên Huyết càng nhiều, thực lực tăng lên càng nhanh, tuổi thọ giảm càng nhiều. Bất quá chỉ cần Nhập thánh, tổn thất tuổi thọ đều sẽ bù lại.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đối với chuyện này cũng hiểu rõ một ít.

Bất quá các đời Lê Vương bế quan đều là thái độ bình thường, chẳng qua giống như Triệu Kỵ điên cuồng như vậy có chút ít, phần lớn là thời điểm thọ nguyên sắp tới truyền ngôi cho Thái tử, chính mình thì bế tử Quan Trùng Cảnh, bất quá còn chưa từng có Lê Vương Nhập thánh.

Hơn nữa Triệu Kỵ mới 50, chính trực tráng niên, so với các đời Lê Vương tuổi thọ trung bình sáu mươi còn kém không ít.

Cho nên bọn họ chỉ cảm thấy, đây là vì bồi dưỡng uy tín của Triệu Ninh, từ đó thuận lợi đăng cơ hơn.

Triệu Khế bỗng nhiên cười cười: “Thế nhân đều nói Doanh Việt là chư hầu thực lực nhất, lại không biết phụ vương ta thiên tư cũng không thua Doanh Việt, bằng không cũng không có khả năng 50 tuổi liền bế quan xung cảnh. Hai vị không ngại ngẫm lại, ngày Doanh Vô Kỵ đột tử, là ai ra mặt giải quyết sự tình, sự tình lần này làm lớn như vậy, lại là ai ra mặt!”

Một câu đánh thức người trong mộng.

Doanh Vô Kỵ bị cổ trùng giết, chính là sự cố ngoại giao lớn.

Lần này lại liên lụy đến bốn nhà Ngụy, Hàn, Tướng phủ và Càn Quốc.

Nhưng từ đầu đến cuối, người nên ra mặt là Lê Vương, nhưng vẫn luôn không xuất hiện.

Là ông ta không muốn xuất hiện, hay là…

Ông ta căn bản là không xuất quan được?

0.49475 sec| 2414.828 kb