Người dịch: PrimeK Tohabong

“Phụ vương!”

Triệu Ninh có chút nóng nảy.

Triệu Kỵ khẽ cười nói: “Vừa vặn chỉ còn ba năm thọ nguyên, bộ xương già này nếu không thay con ngăn cản một chút những kẻ ngáng đường chẳng phải con quá thua thiệt? những người trong tôn thất đó, Cô có thể chấn trụ, những quý tộc kia, Cô cũng dám đắc tội! Bọn họ muốn làm cái gì chứ, cùng lắm là âm thầm mắng Cô là một bạo quân”

“Phụ vương…”

Triệu Ninh có chút xúc động, trong lòng cũng biết đây là lựa chọn tốt nhất, chỉ có thể gật đầu nói: “Vâng!Vậy nhi thần bế quan trùng kích nhất phẩm Linh Thai”

“Bế qua, bế quan gì?”

Triệu Kỵ nhìn nàng một cái, có chút cảm khái nói: “Con từ nhỏ đã bị vây bên trong đống tấu chương, ngoại trừ chính vụ chính là tu luyện, không thấy được thiên địa rộng lớn, con lấy cái gì trùng kích nhất phẩm linh thai? Cô xem con thai hóa dịch hình đã đại thành, vẫn là thừa dịp Bách gia thịnh hội đi ra ngoài chơi đùa đi, nói không chừng ngẫu nhiên có cảm ngộ liền đột phá, Cô tuyên bố với bên ngoài là con bế quan, đỡ phải biến pháp liên lụy đến con!”

“Vâng!”

Triệu Ninh tươi cười thoải mái, Bách gia thịnh hội, nàng đích xác rất muốn lấy thân phận “Triệu Lăng” thả lỏng một chút.

“Đúng rồi phụ thân, còn có một ít chuyện!”

Nếu đã thả lỏng thì hôm nay tự nhiên muốn đem sự tình nói hết, tiếp theo nàng liền đem chuyện La Yển, Lý Thải Đàm cùng đối tượng kết hôn với Doanh Vô Kỵ nói một lần.

La Yển…...

Triệu Kỵ thần sắc có chút ngưng trọng: “Cuối cùng là già rồi, hiện tại Vi Nga phái đều có thể thẩm thấu vào bên người hắn. Lý Thải Đàm tạm thời không cần động vào, ngày mai ta gọi La Yển tới, nhìn xem tình huống rốt cục như thế nào. Về phần Doanh Vô Kỵ… Thật đúng là có chút khó xử lý!”

Ông ta quá rõ ràng đức hạnh của những nữ nhi kia, cho dù lâm thời phong một công chúa trưởng, cũng cảm giác có chút giống lừa dối người.

Chỉ có thể ngày mai đem Doanh Vô Kỵ gọi tới hỏi một chút hắn có công chúa ngưỡng mộ trong lòng hay không, thật sự không được trực tiếp bảo hắn chọn một người, dù sao những nữ nhi kia, dung mạo vẫn là tương đối đẹp mắt.

……

Đêm khuya.

Nội viện Phi Ngư Vệ vẫn đèn đuốc sáng trưng.

“Đệ ở chỗ này dưỡng thương đi, ta ở phòng bên cạnh”

Hoa Triều đứng lên, khuôn mặt có chút ửng đỏ.

Dù sao trên người Doanh Vô Kỵ bị thương quá nhiều, ngoại trừ một cái quần đùi thì không mặc được thêm cái gì, tuy rằng băng gạc bao lấy phần lớn da thịt hắn, nhưng vẫn sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác quần áo tả tơi.

Hơn nửa đêm, nam nữ ở chung một phòng, quả thực có chút xấu hổ.

“Đừng đi! Câu chuyện của Lý Bình Nhi vừa mới bắt đầu.

“Ngày mai kể tiếp đi!”

Không đề cập tới Lý Bình Nhi còn tốt, nhắc tới Lý Bình Nhi, Hoa Triều càng muốn đi.

Kỳ thật sau khi bôi thuốc cho Doanh Vô Kỵ, nàng đã muốn nhanh chóng rời đi, sợ không khí nơi này lại vây khốn mình.

Lại chưa từng nghĩ, Doanh Vô Kỵ nhất định bắt nàng cùng nàng tham khảo kịch bản.

Nói đến kịch bản, Hoa Triều lại luyến tiếc rời đi.

Kết quả nàng đã nghe một hồi Kim Bình Mai, tuy không có cảnh diễn rõ ràng gì, nhưng nàng đã mơ hồ cảm giác được không đúng, dù sao Doanh Vô Kỵ luôn viết những thứ không biết xấu hổ kia.

“Hoa Triều tỷ…...”

Tiểu Liễu cũng bị thương rất nặng, luôn nôn mửa, ta phải đi chăm sóc nàng ấy!”

“Được rồi!”

Thấy Hoa Triều có thái độ kiên quyết, Doanh Vô Kỵ chỉ có thể gật gật đầu.

Tiểu Liễu này cũng coi như trung thành, vẫn bảo vệ Hoa Triều đến thời khắc cuối cùng, nếu như nàng thật sự gặp bất trắc, hoặc là ở trước mặt Hoa Triều bị tên khốn kiếp Ngụy Đằng kia…

Hoa Triều chắc chắn sẽ áy náy cả đời.

Hoàn hảo, chỉ bị chút nôn mửa mà thôi, hơn nữa nôn mửa này là bởi vì não chấn động.

Nhìn Hoa Triều rời đi, Doanh Vô Kỵ vạn phần không nỡ.

Nhưng chưa từng nghĩ, sau khi Hoa Triều mở cửa phòng ra, lại đứng tại chỗ, không ra khỏi cửa.

Hay là…...

Doanh Vô Kỵ ngồi thẳng người.

Nhưng lại thấy ngoài cửa một người con gái dáng người cao gầy đang đứng đó.

Hoa Triều hành lễ: “Vu Thiên Hộ!”

Khóe miệng Doanh Vô Kỵ giật giật: “Vu Thiên Hộ! trên người ta vừa băng bó xong, ngươi sẽ không muốn đem ta đưa vào trong ngục chứ?”

Thành thật mà nói, hắn chỉ biết Cơ Túc chịu oan, những chuyện khác một mực không biết.

Nếu chỉ có mình hắn, thì chắc chắn sẽ gánh vác mọi trách nhiệm, bị đuổi về Càn Quốc cũng không có khả năng lắm nhưng chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

Vu Sương Tự trên mặt không hề có biểu tình, chỉ là làm một thủ thế mời: “Các ngươi có thể về nhà!”

“Hả?”

“Cái gì?”

Hai người đều sửng sốt một chút, cái này là trực tiếp có thể về nhà?

Doanh Vô Kỵ có chút không thể tin được: “Trước khi về nhà, chẳng lẽ không bị đánh hay nộp tiền phạt gì đó?”

Vu Sương Tự lắc đầu: “Không cần! Hàn Hưu đã thừa nhận, là hắn sai khiến Cơ Túc hãm hại ngươi, ngươi cuối cùng lựa chọn cường sát Ngụy Đằng, cũng là Hàn Hưu dùng độc khí làm cho thần trí ngươi không khống chế được.

“Khí độc, khí độc gì?”

“Hàn Hưu cũng có liên quan đến chuyện này?”

“Chuyện quái gì thế này?”

Thành thật mà nói, Doanh Vô Kỵ nghe được có chút đau mề, mình trúng độc chính bản thân cũng không biết.

Vu Sương Tự lắc đầu, liền đem chuyện hôm nay đại khái nói một lần.

Hoa Triều nghe được thần sắc có chút phức tạp, không nghĩ tới La Yển tự nhiên tận lực bảo vệ Doanh Vô Kỵ.

Doanh Vô Kỵ sau khi nghe xong, cũng đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì, bất quá hắn vẫn hỏi: “Cho nên độc khí này, là Hàn Hưu tự mình thả ra, hay là có người điều khiển tay hắn thả?”

“Cái này ai biết?”

Vu Sương Tự mấp máy miệng: “Người đều đã chết, hắn nói là chính mình thả ra thì là chính hắn thả đi!”

“Được rồi!”

0.63119 sec| 2414.68 kb