Người dịch: PrimeK Tohabong

Triệu Khế luống cuống, thủ hạ của hắn 3 ngàn môn khách, mỗi người đều là kỳ nhân dị sĩ, không phải đều là vì tiền đồ cùng tài lực của hắn tới sao?

Nếu chỉ là trục xuất thì có thể chấp nhận được.

Còn chặt tay ✋ chặt chân, tịch thu tài sản, điều này làm cho những môn khách khác thấy thế nào?

Một người xử lý không tốt, 3 ngàn môn khách trong phủ của mình chỉ sợ sẽ giải tán.

Triệu Kỵ lạnh lùng nói: “Ngươi đây là đang nghi ngờ quyết định của Cô?”

“Không, không dám!”

“Pháp luật Đại Lê, tử tội có thể phụ bồi, môn khách gây ra tội chủ nhân phải gánh. Nếu ngươi đau lòng cho môn khách này, đại khái có thể thay hắn chịu tội. Dù sao chặt tay chặt chân, thu tài sản, rời khỏi Đại Lê phải có một người. Có thể là hắn, cũng có thể là ngươi, hiểu chưa?”

“Hiểu, nhi thần hiểu rồi!”

“Đi đi!”

“Vâng!”

Triệu Khế thất tha thất thểu rời khỏi điện Trọng Lê, không còn hăng hái như lúc vẽ bức họa trị thủy ở văn hội.

Sau khi hắn rời đi, trong Trọng Lê Điện chỉ còn lại một nhà ba người.

Triệu Ninh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn về phía Triệu Kỵ, hốc mắt đều có chút phiếm hồng.

“Phụ vương rốt cục xuất quan!”

“Đúng vậy!”

“Vậy lần này bế quan, phụ vương có thu …”

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra, bộ dáng Triệu Kỵ vốn tức giận xong, nhất thời uể oải.

Giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ dưới cuồng phong, trong khoảnh khắc biến thành ngọn nến lay động trong gió đêm.

“Phụ vương!”

Triệu Ninh thất kinh, vội vàng tiến lên đỡ lấy Triệu Kỵ, chỉ cảm thấy pháp lực trong cơ thể ông ta cực kỳ hỗn loạn, không khác gì tẩu hỏa nhập ma, trong khoảng thời gian ngắn tâm thần đại loạn, giống như vừa gặp được người tâm phúc thì tâm tình bỗng nhiên suy sụp.

“Không sao, chỉ là cưỡng ép xuất quan bị chút thương mà thôi, tĩnh dưỡng một đêm là tốt!”

Triệu Kỵ lau vết máu khóe miệng, nhịn không được liếc mắt nhìn con gái mình một cái, âm thầm thở dài một hơi.

Đối với Triệu Ninh, người thừa kế này, ông ta tất khắc cực kỳ hài lòng, nhìn chung trong số những người trẻ tuổi trong thiên hạ, ưu tú hơn Triệu Ninh không có được mấy người.

Trên đời này, ai có thể ở tuổi thiếu niên, liền có thể xử lý triều chính gọn gàng ngăn nắp.

Bất quá dù sao vẫn là thiếu niên, trong tiềm thức vẫn coi phụ vương mình trở thành chỗ dựa vững chắc.

Triệu Ninh thần sắc lo lắng: “Phụ vương lần này xung cảnh…”

Triệu Kỵ cười khổ nói: “Chư gia phu tử có thể tâm vô tạp niệm, cảm ngộ thăng trầm thiên địa, quân vương chúng ta muốn buông bỏ ràng buộc, sao có thể đơn giản như vậy? Thần thông của Doanh Việt, rốt cuộc là ông ta tự mình ngộ ra, người ngoài há dễ dàng tìm hiểu được”

Quân vương muốn được thánh hóa thường khó khăn hơn người bình thường. Đây là quy luật mãi mãi không thay đổi, cho dù Triệu Kỵ thiên phú mạnh hơn nữa, cũng rất khó tránh khỏi lẽ thường.

Cùng Càn Vương tương thông, trao đổi cảm ngộ thần thông, đã là lần ông ta gần nhất tiếp cận đến Thánh Nhân cảnh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Triệu Ninh thần sắc lo lắng: “Kỳ thật căn bản không cần gấp, bế quan thêm một thời gian, có lẽ liền hiểu thấu đáo! Phụ vương tiếp tục bế quan đi, rốt cuộc chỉ còn lại 3 năm…..”

“Mệnh mình khó nắm giữ, cho dù có nỗ lực hơn nữa cũng vô ích, huống hồ, sau khi xuất quan, bế quan sẽ khó khăn hơn, ta há có thể lãng phí vô ích 3 năm cuối cùng?”

Triệu Kỵ lắc đầu cười cười: “Mẫu hậu ngươi nếu gọi ta xuất quan, đã nói rõ có chuyện quan trọng hơn so với Trùng Cảnh!”

Triệu Ninh hơi ngẩn ra, chuyện quan trọng hơn Trùng Cảnh?

Nàng biết, lần bế quan này của Triệu Kỵ, chỉ có vương hậu mới được phép dừng Phụ vương bế quan.

Mà điều kiện duy nhất để dừng đợt bế quan này chính là hy vọng phá vỡ cục diện bế tắc của Lê quốc.

Triệu Ninh xoay người, kinh ngạc nhìn vương hậu: “Mẫu hậu…”

Vương hậu bất đắc dĩ lắc đầu: “Cha con liều mạng hơn ai hết, hận không thể đốt sạch máu, ngay cả vương vị cũng có thể không cần, con đã chắc chắn Doanh Vô Kỵ là người có thể cải mệnh cho Lê quốc, ta đây cũng chỉ có thể tin tưởng con!”

Triệu Ninh trầm mặc, còn nhớ rõ trước lúc mình chạy tới Phi Ngư Vệ vào đêm qua đã cùng vương hậu tranh luận.

Nàng muốn bảo vệ Doanh Vô Kỵ, vương hậu cực lực ngăn cản, nàng theo lý tranh luận, cuối cùng vẫn kết thúc bằng sự thỏa hiệp của vương hậu.

Không ngờ…

Triệu Kỵ sắc mặt đã khôi phục rất nhiều, cười nói: “Nói kế hoạch của con đi!”

“Vâng!”

Triệu Ninh gật gật đầu, liền đem nàng ý nghĩ gần đây của mình nói rành mạch.

Liên hôn với Càn quốc, áp chế Ngụy gia về mặt quân sự.

Cùng Doanh Vô Kỵ làm ăn, mở rộng quyền lực hoàng gia.

Xây Học cung Đại Lê, mượn thế Bách gia, ngược lại bức đám công huân quý tộc từ quan, từ đó trải đường cho biến pháp khoa cử.

Hai chuyện trước có chút nắm chắc, chuyện thứ ba thật sự có chút quá mạo hiểm, trước đó vài ngày khiến vương hậu khi nghe được lắc đầu, nhưng Triệu Kỵ lại nghe được trong mắt dị sắc liên tục.

Triệu Ninh hỏi: “Phụ vương! Có được không?”

“Có thể thử một lần!”

Triệu Kỵ nheo mắt: “Thế cục Đại Lê, cũng không phải một chữ ‘Áp’ có thể được! mấy đời gần đây tiên vương nào không phải là người tầm thường? Còn không phải càng áp càng không được! sớm muộn có một ngày Đại Lê sẽ bị kéo sụp, thời cuộc hôm nay chính là minh chứng tốt nhất!

Triệu Ninh vội vàng nói: “Phụ vương nói đi!”

Triệu Kỵ ánh mắt xa xa nhìn về phía ngoài điện: “Hành vi lần này, lợi ích bị hao tổn không chỉ Ngụy gia Hàn gia, đắc tội chính là tất cả quý tộc, thậm chí ở trong Triệu thị tôn thất, cũng sẽ phản kháng, thủ đoạn nhất định phải uyển chuyển một chút. Hơn nữa con cũng sắp đăng cơ, việc này nếu do con làm, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc con đăng cơ.”

Triệu Ninh có chút vội vàng: “Vậy ai làm…”

Triệu Kỵ vuốt vuốt râu: “Ngoại trừ Cô! Còn có thể là ai?”

0.87482 sec| 2415.031 kb