Người dịch: PrimeK Tohabong

Lần này không chỉ Công Tôn Lệ và Tuân Chí Doãn trong lòng thắt lại, ngay cả sắc mặt Doanh Việt cũng có chút khó coi.

Điều này tương đương với lũng đoạn tất cả quyền thương mại ngoại thương của Càn quốc! Tuy nói Càn quốc ở nước khác làm ăn phần lớn sụp đổ, không đóng góp được gì nhiều cho tài chính Càn quốc nhưng bất luận thế nào vẫn là có sức ảnh hưởng nhất định, hội tụ lại chính là quyền lực không nhỏ.

Nếu là trực tiếp rơi vào Doanh Vô Kỵ trong tay, chỉ sợ sẽ địa vị của Doanh Vô Kỵ…

Không đúng!

Doanh Vô Kỵ đều ở Lê quốc làm rể, còn có thể uy hiếp địa vị của Doanh Vô Khuyết như thế nào?

Doanh Việt hít sâu ba hơi, nụ cười trên mặt tái hiện: “Cũng đúng, con lẻ loi một mình ở Lê quốc, dù sao cũng phải tìm chút chuyện làm, những thương ấn này đều giao cho con đi!

Bệ hạ!

Tuân Chí Doãn luống cuống, Thư cục chính là cơ hội của lão ta để Doanh Vô Khuyết nhất mạch một bước lên mây, làm sao có thể cam tâm giao cho Doanh Vô Kỵ?

Lâm quý phi cũng là sắc mặt cứng đờ, theo bản năng nói: “Bệ hạ, chuyện này còn cần từ từ…”

Sắc mặt Doanh Việt lập tức trầm xuống: “Như thế nào? Chẳng lẽ Thương Ấn chỉ là chuyện nhỏ, đều cần ngươi thay Cô làm chủ?

Lâm quý phi chỉ có thể câm miệng, e làm hỏng tâm tình tốt của Doanh Việt.

“Tiểu thần không dám! Tiểu thần đi lấy thương ấn”.

Tuân Chí Doãn sợ muốn chết, nhanh chóng khom người bước nhanh rời đi.

Thương ấn giao ra, ném đi chỉ là tiền đồ của hắn, nhưng làm trái mệnh lệnh Doanh Việt, ném đi chính là mạng nhỏ của hắn! Tiền đồ cùng mạng nhỏ cái nào trọng yếu, lão ta vẫn phân biệt rõ ràng!

Chỉ chốc lát sau, hắn liền hai tay nâng Thương Ấn, đi tới trước mặt Doanh Vô Kỵ, cung kính trình lên.

“Công tử! Tiếp ấn!”

Doanh Vô Kỵ nhìn bộ dáng như cha mẹ chết của hắn, cười an ủi nói: “Tuân đại nhân bớt đi một chuyện phiền lòng, như thế nào giống như cha chết mẹ chết thế? Đừng khóc, cười một cái xem nào! Có câu châm ngôn nói rất đúng, miệng cười thì mọi chuyện thuận lợi.. Không đúng! là miệng cười thì lễ vật đến!”

Hắn vừa nói, vừa nhận lấy Thương Ấn.

Tuân Chí Doãn chỉ có thể nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, hơn một tháng trước, chuyện mình còn lấy Thương Ấn tìm mọi cách làm khó công tử nghèo túng này, lúc này mới bao lâu thời gian, mình lại…

Thư cục không cướp được, ngay cả Thương Ấn cũng không bảo vệ được, cuộc sống sau này chỉ sợ cũng khó sống.

Doanh Vô Kỵ quay đầu, một lần nữa nhìn về phía Càn Vương: “Đúng rồi phụ vương! Thương ấn đã ở trên tay con, việc làm ăn Càn quốc con ta sẽ giúp phụ vương làm cho tốt, lúc trước con đã hứa hẹn, đương nhiên cũng sẽ không nói không giữ lời.”

Doanh Việt hai mắt sáng ngời: “A? Nói kế hoạch của con đi!”

Nội bộ Càn quốc tuy rằng trọng nông ức thương, nhưng cũng là vì chiến lực quốc gia bất đắc dĩ mới phải làm thế, bình dân quý tộc đối với thương nghiệp dù khinh thường thế nào, cũng không ảnh hưởng việc Doanh Việt coi trọng đối với thương nghiệp, bằng không cũng không có khả năng đều trang bị cho các sứ quán thương ấn.

Chỉ tiếc, Càn Quốc không có người giỏi làm ăn.

Nhưng hiện tại đã khác, lần trước Doanh Vô Kỵ trong vòng vây của các thế lực đã kéo được Thư cục ngoi lên, đủ để chứng minh con trai của mình là kỳ tài buôn bán. Chỉ cần hắn nghe lời, hắn chính là nhi tử tốt nhất của mình.

Xem ra, Thư cục nhất định có thể lấy được, cũng không biết Doanh Vô Kỵ còn có tính toán gì khác.

Doanh Vô Kỵ cũng không beep nhiều, vươn một ngón tay nói: “Trong vòng một tháng, con sẽ thực hiện một vụ làm ăn lớn quy mô ngàn vạn lượng, nhưng vụ làm ăn này bao gồm cả việc làm ăn sau này, đều là hợp tác với Lê quốc vương thất!”

Cái gì!

Ngàn vạn lượng!

Cái này cái này cái này…...

Tất cả mọi người tê dại, bọn họ cảm giác Doanh Vô Kỵ điên rồi.

Công tử của tôi ơi, công tử biết ngàn vạn lượng là khái niệm gì không? Chúng ta có thể không khoác lác được không?

Nhưng không ai dám nói ra những lời này, bởi vì trước đó, ai có thể nghĩ đến Doanh Vô Kỵ chỉ là mở một cái Thư cục, liền có thể đem lợi nhuận hàng năm kéo đến mấy chục vạn lượng?

Doanh Việt cũng kinh hãi: “Lời này là thật?”

Kỳ thật lão ta cũng không hoài nghi lời nói của Doanh Vô Kỵ, dù sao Thương Ấn đã tới tay, Doanh Vô Kỵ không cần thiết phải hù dọa lão.

Nhưng cấp bậc làm ăn lên đến ngàn vạn lượng (mấy chục triệu lượng), có phải quá khoa trương hay không?

Phải biết rằng nỗi đau lớn nhất của Càn quốc là tài chính bị Lê quốc bóp cổ, Càn quốc là đại quốc nông nghiệp, vấn đề lương thực không cần lo lắng, muốn đánh trận lúc nào liền đánh trận lúc đó.

Nhưng ngươi đánh trận cần quân lương, binh lính tu luyện cũng cần tài nguyên chứ?

Ba phương diện này, Lê Quốc bề ngoài vô cùng ủng hộ, nhưng trên thực tế lại dùng các loại phương thức kẹp cổ, khiến cho các đời Càn Vương sứt đầu mẻ trán, nhất là đến mấy đời gần đây, luyện sắt đã đến trình độ quân dụng, Càn Quốc cho dù là nguồn quặng sắt hay là kỹ thuật luyện sắt, đều bị Lê Quốc kẹp cổ đến khổ sở.

Xét cho cùng, chính là không có tiền, nếu là có tiền, đại khái có thể mua của Tề quốc và Sở quốc.

Nếu như đơn hàng này thật sự có thể thành công, nhất định phải phái ra một người đủ thẩm quyền đi đàm phán, bằng không nếu bị Lê quốc hái đào, thật sự là khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Doanh Việt bỗng nhiên có chút áy náy, tuy rằng đứa con trai này của mình có chút máu nóng, khi điên lên thì bất chấp cha con đều ông tôi tất, nhưng lại vô cùng biết đại cục.

Ngược lại là chính mình…...

“Đương nhiên là thật!”

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu.

0.50825 sec| 2410.828 kb