Người dịch: PrimeK Tohabong
Ầm ầm!
Theo từng đợt tiếng máy móc, cửa sắt chậm rãi mở ra.
Doanh Vô Kỵ từ trong ngực lấy ra một cây hỏa chiết tử thắp sáng, mật thất đen kịt rốt cục có ánh sáng.
Trên mặt đất có một người, liều mạng nhúc nhích trên mặt đất giống như giòi bọ, ánh sáng đột nhiên nổi lên trong bóng tối làm cho hắn hưng phấn không thôi, hai mắt hắn hằn tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm Doanh Vô Kỵ, trong ánh mắt tràn ngập khát cầu.
Tuy rằng trong miệng hắn nhét tất thối không phát ra âm tiết, nhưng Doanh Vô Kỵ giống như từ trong ánh mắt hắn thấy được một câu: Nhanh lên đi! Hãy tha cho tôi hoặc giết tôi!
Doanh Vô Kỵ cười ngồi xổm xuống, xé bỏ cách âm phù trên đầu hắn, hứng thú nhìn hắn: “Còn nói lời tàn nhẫn với cha ngươi không?”
Đại hán: “Ô ô ô…...”
Doanh Vô Kỵ: “Gật đầu hay lắc đầu!’
Đại hán tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng đoán được ý tứ, bắt đầu điên cuồng lắc đầu.
Đau khổ!
Thật sự quá thống khổ!
Ai có thể tưởng tượng được, chỉ là không có ánh sáng không có âm thanh, lại có thể mang đến cho người ta thống khổ lớn như vậy.
Cái loại cảm giác này giống như là bị bóng tối ăn mòn, tuyệt vọng sẽ thẩm thấu mỗi lỗ chân lông, mỗi một tấc da thịt của ngươi.
Hắn không biết mình đã ở trong bóng tối bao lâu, chỉ biết mình một khắc cũng không muốn ở lâu hơn.
Doanh Vô Kỵ hài lòng gật gật đầu, liền đem tất thối trong miệng hắn rút ra, mùi vị này có thể là thứ duy nhất hắn có thể tiếp nhận được trong phòng tối này.
Ọe!
Ọe!
Tất thối vừa mới rời miệng, tên đại hán liền điên cuồng nôn khan, nôn ra một bãi nước chua.
Doanh Vô Kỵ cũng là sắc mặt trắng bệch, loại mùi dịch dạ dày cùng tất thối này, quả thực con mẹ nó quá tởm!
Cũng không biết Khương Thái Uyên lão ca này đi bao ngày rồi mới đạt đến độ thối kinh khủng thế này.
Hắn ghét bỏ mà khoát tay áo để xua tan mùi, chờ tên đại hán nôn khan xong, mới thoải mái nhàn nhã nói: “Ta hỏi ngươi tất cả vấn đề, ngươi đều phải thành thật trả lời, hiểu không!”
Tên đại hán sắc mặt tái nhợt nói: “Nếu ta nói thật, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?
Doanh Vô Kỵ hỏi ngược lại: “Ngươi thiếu chút nữa đem ta hại chết, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi?”
Tên đại hán cắn răng: “Vậy tại sao ta phải trả lời?”
Doanh Vô Kỵ nhe răng cười, trong ánh sáng lờ mờ, hai hàng răng của hắn lộ ra có chút trắng bệch: “Rất đơn giản! nếu như ngươi trả lời thống khoái, ta cũng sẽ cho ngươi chết thống khoái! nếu như ngươi lề mề, ta sẽ tiếp tục cho ngươi ở trong bóng tối tĩnh mịch chịu tra tấn, ta nói một con số, 100 ngày thế nào?”
Mặt tên đại hán bỗng chốc trở nên vàng như nến, giống như là giấy vàng đốt mộ phần, môi cũng bắt đầu bất giác run rẩy.
Âm thanh hắn run rẩy nói: “Cách âm phù này cũng không rẻ đâu!”
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Nếu như ngươi để ý ta thì cũng biết ta sở hữu Thư cục ở Lê quốc, hơn nữa lũng đoạn ngành in ấn, ta không thiếu tiền!”
Tên đại hán: “......”
Doanh Vô Kỵ rèn sắt khi còn nóng: “Nếu như ngươi có thể nhanh nhẹn một chút, ta có thể cho ngươi chọn một cách chết. Đúng rồi! ta nhớ rõ ngươi cho ta chết theo kiểu mã thượng phong, ngươi cảm thấy cái này như thế nào? ta có thể cho ngươi ăn uống no đủ, dưỡng tốt thân thể, lại chết sảng khoái như vậy!”
Cái này…...
Tên đại hán có chút ý động, so với ở trong bóng tối bị tra tấn đến chết, chết kiểu mã thượng phong quả thực chính là thiên đại hạnh phúc.
Bất quá hắn cắn răng, lại đưa ra một đáp án khác: “Ta muốn chết bằng Quỷ Diện Hoa Khuyển Nhung”
Quỷ Diện Hoa Khuyển Nhung?
Doanh Vô Kỵ nheo mắt, hắn vốn không biết thứ này là cái gì, bất quá vừa rồi tên đại hán đem tất cả mọi thứ đều bạo ra, trong đó bao gồm một quyển 《 Hồ Dược Đồ Giám 》, bên trong liền ghi lại Quỷ Diện Hoa Khuyển Nhung.
Thứ này hẳn là một loại thuốc gây ảo giác, sau khi dùng có thể làm cho tinh thần con người tiến vào thế giới không cách nào lý giải, có vài người dùng nó như cùng thiên đạo hợp thành một thể, cảm thụ trạng thái tuyệt vời không thể tả kia, có vài người lại như bị đọa xuống địa ngục, sống không bằng chết.
Đơn giản mà nói, chính là hai chữ: Cắn thuốc!
Bất quá loại thuốc này cho dù ở Khuyển Nhung cũng là cấm dược tuyệt đối, rõ ràng căn bản không có người nào dám bán ra, không nghĩ tới tự nhiên còn tồn tại trên đời.
Tên đại hán trước mắt, hẳn là nô lệ của Quỷ Diện Hoa Khuyển Nhung.
Doanh Vô Kỵ khẽ nhíu mày: “Đi đâu có thể mua được cái này?”
“Chỗ dẫn độ sứ của ta có!”
Tên đại hán hô hấp có chút hỗn loạn, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Ta là Người của Vi Nga phái, dẫn độ sứ chính là người dẫn độ ta nhập giáo.”
Doanh Vô Kỵ thần sắc hơi trầm xuống, kỳ thật hắn vừa rồi một mực suy nghĩ, người này rốt cục là giáo chúng của Vi Nga phái, hay là người được Vi Nga phái gián tiếp phái tới, bởi vì vừa rồi không có bạo ra ma chủng.
Nhưng hiện tại xem tình huống, Vi Nga phái còn tồn tại thủ đoạn dùng Quỷ Diện Hoa Khuyển Nhung khống chế cấp dưới
Hắn lại hỏi: “Làm sao ta có thể tìm được dẫn độ sứ của ngươi?”
Tên đại hán vội vàng nói: “Minh Đô!”
“Minh Đô ở đâu?”
Doanh Vô Kỵ càng ngày càng cảm thấy hứng thú, đoạn thời gian trước hắn tích cực bổ sung kiến thức đối với thế giới này, nên các địa danh hắn đều biết, nhưng duy chỉ chưa từng nghe qua tên Minh Đô này.
Tên đại hán rõ ràng bị tra tấn điên rồi, không dám thừa nước đục thả câu chút nào: “Tôn giá có thể không biết, Vi Nga phái chúng ta tổ chức cực kỳ rời rạc, giữa các thành viên không phân cao thấp rõ ràng, càng không có nơi tụ hội cố định, ngoại trừ Minh Đô!”
Minh Đô là thánh địa Vi Nga phái chúng ta, thay vì nói nó là một nơi, không bằng nói nó là một phương thiên địa, giáo chúng Vi Nga phái, có thể liên hệ lẫn nhau, thậm chí giao dịch”.
Doanh Vô Kỵ hứng thú nói: “Ồ? Vậy Minh ở đâu?”
Tên đại hán nói: “Ở trong gương!”
“Trong gương?”
Doanh Vô Kỵ không rõ đây là ý gì.
Tên đại hán giải thích: “Mỗi ngày khi mặt trời sắp lặn, chính là lúc cửa lớn Minh Đô mở ra. Đến lúc đó mỗi một mặt gương đều là cửa lớn Minh Đô, người mang ma chủng có thể trực tiếp bước vào, người không có ma chủng có thể cầm chìa khóa mà vào. Sau khi tiến vào, chỉ có thể chờ đến buổi xế chiều hôm sau mới có thể đi ra”.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo