Người dịch: PrimeK Tohabong

Quân tử lục nghệ: Lễ “vừa học được từ La Yển trong nháy mắt đã phát huy công dụng.

Hoa văn này lại là…... Quan nhạc phủ của Đại Chu!

Doanh Vô Kỵ kinh ngạc, không nghĩ tới lão ca Dương Chu học phái giúp mình bắt được hung thủ này, tự nhiên lăn lộn thành quan nhạc phủ Đại Chu, hơn nữa còn cùng Thừa tướng chủ trì văn hội hôm nay.

Cái này…... Quả thực là thái quá!

Khương Thái Uyên hình tượng thô kệch này, thế nào lại liên quan tới Nhạc phủ lệnh!

La Yển mỉm cười: “Bái kiến phủ lệnh đại nhân!”

Chu vương thất rất trọng lễ nhạc tế tự, nhạc phủ lệnh tuy rằng chỉ quản lý nhạc vũ, nhưng chức cấp cũng rất cao, trên danh nghĩa cùng các chư hầu vương đều có thể ngồi ngang hàng, thừa tướng La Yển này tự nhiên phải lấy tư thái hạ cấp dẫn đầu hành lễ.

Khương Thái Uyên cười ngăn cản ông ta: “La tướng quá khách khí, vị này chắc hẳn chính là tẩu phu nhân, tẩu phu nhân thật xinh đẹp. Đúng rồi! Huynh không phải còn có một nữ nhi am hiểu hí kịch sao?

La Yển nhìn về phía La Minh: “Tam Lang! Mau gọi chị con lại đây, nói Nhạc phủ lệnh ở đây!”

“Vâng!”

La Minh thở dài, chỉ có thể vâng lời, hắn hiện tại cũng không muốn hai cha con gặp mặt.

Nhưng hắn cũng biết Hoa Triều rất muốn đem hí khúc ghi vào Chu Nhạc phủ, do dự một chút vẫn là đi tìm người.

Xem ra vị phủ lệnh này cùng Doanh Vô Kỵ cũng rất quen thuộc, hẳn là sẽ không phạm kiêng kị!

Chỉ chốc lát sau, La Minh liền dẫn theo Hoa Triều tới.

Hoa Triều vốn tràn đầy chờ mong tới gặp Nhạc Phủ Lệnh, nhưng chưa từng nghĩ liếc mắt một cái đã thấy được La Yển, nụ cười trên mặt trong nháy mắt liền biến mất.

La Yển cười vẫy vẫy tay với nàng: “Hoa Triều, mau tới bái kiến Phủ Lệnh đại nhân!

Hoa Triều nhìn không chớp mắt, trực tiếp đi qua bên cạnh La Yển, vái chào Khương Thái Uyên: “Bái kiến phủ lệnh đại nhân!”

Khương Thái Uyên cười ha ha: “Hoa Triều cô nương, ngưỡng mộ đã lâu, ta vừa tới Giáng Thành đã nghe được tên hí khúc của cô nương! Hí khúc Trát….”

Hắn nghẹn một chút, nhìn thoáng qua La Yển, vội vàng bổ sung: “Cái hí khúc kia không được nhắc đến đúng không? Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu không có bị phong sát, rất có thể trực tiếp để hí khúc ghi vào Chu Nhạc phủ, thật sự đáng tiếc, không biết hôm nay có thể may mắn chứng kiến một giai tác khác hay không!”

La Yển: “......”

Hoa Triều mỉm cười: “Phủ lệnh đại nhân yên tâm, được công tử Vô Kỵ tương trợ, tiểu nữ tử hôm nay nhất định có thể xuất ra hí khúc tốt hơn.

Vậy xin được chờ nghe giai khúc của cô nương!

Khương Thái Uyên cười ha ha, len lén giơ ngón tay cái với Doanh Vô Kỵ, liền nói: “Bất quá muốn thu nhận Nhạc phủ cũng không phải dễ dàng như vậy, Hoa Triều cô nương cần phải nghiêm túc chờ đợi. Ta phải ra kia một chút, các vị cứ nói chuyện tự nhiên!”

Lời này của hắn cũng không giả.

Năm đó mặc dù Huề Vương diệt được Bình Vương, giữ được Kinh đô Hạo Kinh, nhưng xu thế suy sụp của vương thất đã không thể nghịch chuyển. Theo đề nghị của thần tử, Huề vương quyết đoán thực hiện cải cách nhị nguyên hóa chính tế, hiện giờ Chu vương thất đã không thể nhúng tay vào các chư hầu trong nước, nhưng về mặt tế tự lễ giáo vẫn có địa vị siêu nhiên.

Nhạc phủ tuy rằng chỉ là một tổ chức mới thành lập không bao nhiêu năm, nhưng quy củ tương đối nghiêm khắc, muốn nhập vào thể loại mới, cũng không phải đơn giản như vậy.

Khương Thái Uyên hướng mọi người chắp tay, liền trực tiếp đi tới trước thạch bích.Người ngoài vừa đi, phía sau Thạch Bích lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hoa Triều chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, co cẳng muốn đi: “Ta cáo lui trước!

Khoan đã!

Thừa tướng rốt cục nhịn không được: “Hoa Triều! Con còn muốn bát nháo tới khi nào, còn không mau tới đây gặp mẫu thân!”

Mẫu thân?

Thân thể mềm mại của Hoa Triều khẽ run lên, hai mắt tràn đầy vẻ không dám tin.

Hoa Uyển Thu nghe được từ này, cũng sửng sốt, giống như có chút khiếp sợ, nàng theo bản năng muốn khoát tay cự tuyệt, nhưng sau khi nhìn về phía Hoa Triều, lại kìm lòng không đậu lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Nụ cười này, lại vô cùng giống Hoa Triều.

Hoa Triều nhìn thấy nụ cười này, cũng vô cùng chán ghét: “Ông để cho tôi gọi cô ta là mẹ? Ông có hỏi qua mẹ tôi có nguyện ý không? La Yển, ông không cần quá phận!”

“Làm càn! Dám cả gan gọi thẳng tên cha ngươi? Nàng ta…..,”

La Yển dừng một chút, cắn răng nói: “Nàng chính là thê tử mà vi phụ tái huyền, kêu con gọi mẫu thân thì làm sao? mẹ con cả đời dịu dàng hào phóng, làm sao lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như con!”

“Ông!”

Hoa Triều nghiến chặt răng, hốc mắt nhất thời đỏ lên, xem ra hận không thể liều mạng với La Yển.

Mẹ kiếp!

Doanh Vô Kỵ tiến lên một bước, ngăn Hoa Triều lại, hắn cũng nghĩ không ra, thời điểm La Yển xử lý đại sự từ trước đến nay tiến thoái có căn cứ, như thế nào vừa đến chuyện nhà thì làm chả đâu vào đâu, càng ngày càng làm mọi chuyện rối tung lên

Nếu bảo ông ta không yêu nữ nhi, coi con như kẻ thù thì một lẽ, đây lại là ông ta vẫn âm thầm chăm sóc Hoa Triều. Ông nói ông yêu con gái nhưng ông lại ức hiếp con như vậy, làm chuyện sau còn ghê tởm hơn chuyện trước.

Hay là Hoa Uyển Thu hạ thủ, nữ nhân này rốt cuộc có thủ đoạn gì? Xem ra trên đầu cô ta cũng không có kỹ năng gì…...

La Yển khẽ nhíu mày: “Công tử Vô Kỵ có gì chỉ giáo đối với gia sự của bổn tướng?”

Doanh Vô Kỵ cười cười “Chỉ là nghe tướng gia từ ái qua vài ngày nữa là đại thọ 80, bổn công tử làm vãn bối, có lễ vật muốn tặng cho lão thái thái”.

“Hả?”

La Yển khẽ nhíu mày: “Công tử muốn tặng quà gì?”

Doanh Vô Kỵ âm thầm vỗ vỗ tay Hoa Triều ra hiệu an ủi, nụ cười trên mặt lại càng sáng lạn: “Bản công tử thân không có vật gì, chỉ có mấy bài thơ có thể lấy ra được, cho nên muốn tặng lão thái thái một bài thơ, kính xin La tướng chuyển lời!”

1.67357 sec| 2410.68 kb