Người dịch: PrimeK Tohabong
Doanh Vô Kỵ nhìn vẻ mặt chắc chắn của nàng, nhất thời có chút hoảng hốt, hắn vốn cho rằng mình là thợ săn, không nghĩ tới lại là con mồi.
Triệu Ninh thấy thần sắc hắn có chút mất tự nhiên, nghi hoặc nói: “Doanh huynh làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn đổi ý?”
“Không, không đổi ý!”
Doanh Vô Kỵ nhếch miệng, theo bản năng sửa sang lại cổ áo một chút, tận lực không để cho cảnh xuân sạ tiết, để cho nàng bắt thóp.
Hắn chỉ chỉ phía trước xe ngựa: “Chuyện liên hôn nói sau đi, chúng ta đi tham gia văn hội trước!”
“Được!”
Xe ngựa kêu vang đi về phía trước, không khí trong xe có chút yên tĩnh.
Doanh Vô Kỵ ôm cổ áo nhìn không chớp mắt, khiến cho Triệu Ninh cảm giác kỳ lạ.
……
Chỉ chốc lát sau, xe ngựa đã tới Vọng Nguyệt đàm.
Vọng Nguyệt Đàm này chính là một kỳ cảnh ở phía Tây thành, chính là nơi ánh trăng sáng nhất Giáng Thành, lúc trăng khuyết có quần tinh như thác nước, lúc trăng tròn trên trời dưới đất liền có hai vầng trăng sáng, ánh trăng trên đầm mờ mịt, phảng phất có tiên tử mờ mịt trong đó.
Vọng Nguyệt Đàm này vốn là nơi cung cấp cho con cháu dòng họ Triệu gia ban đêm phụng đọc kinh điển, thời điểm bình thường căn bản không mở cửa cho người ngoài, văn hội bình thường căn bản chưa đủ tuổi để tổ chức ở đây.
Bất quá văn hội lần này, chính là để bổ sung thêm 3 danh ngạch cuối cùng cho học tử tinh anh Bách gia thịnh hội nên cần phá lệ một lần.
Có thể nói, người rất nhiều, người xếp hàng đăng ký đã thành vài hình chữ S.
Lúc đến cửa chính, Doanh Vô Kỵ cảm thấy đau hết cả mề, mẹ nó thế này thì phải xếp tới khi nào?
Doanh huynh, bảo phu xe tiếp tục đi về phía trước!
Hả?
“Ta dẫn huynh đi cửa sau!”
Được!
Khóe miệng Doanh Vô Kỵ hơi nhếch lên.
Tốt lắm!
Còn chưa qua cửa, cũng đã nếm được hương vị ngọt ngào của bám váy.
Hai thị vệ canh giữ cửa sau, khí tức vô cùng lạnh lùng, thấy hai người đi đến, trực tiếp tiến lên một bước: “Các ngươi, đi cửa chính!”
Triệu Ninh không nhiều lời, lúc này lấy ngọc bài từ bên hông ra, chính là tín vật của Điện Tình Giáng.
Thị vệ liếc nhau, vội vàng hành lễ với nàng, sau đó thả hai người vào hậu viện.
Nơi này vừa vặn là phía sau Từ Thạch Bích của Vọng Nguyệt Đàm.
Doanh Vô Kỵ vừa vào cửa, liền thấy được một thân ảnh không quá muốn nhìn thấy.
La Yển nhìn thấy Doanh Vô Kỵ, cũng theo bản năng nhíu mày, bất quá trong ánh mắt không vui rất nhanh liền ẩn xuống, trên mặt bày ra nụ cười khách sáo: “Công tử Vô Kỵ, vẫn khỏe chứ?”.
~~~~~
Một khắc nhìn thấy Doanh Vô Kỵ, trong lòng La Yển có chút phức tạp.
Trước kia ông ta đã gặp Doanh Vô Kỵ nhiều lần, dù sao cũng là con trai độc nhất của Càn Vương, mặc dù còn chưa được phong thái tử, nhưng Doanh Vô Kỵ luôn tự cho mình là thái tử, thường xuyên tham dự các hoạt động ngoại giao, mặc kệ công tác ngoại giao làm thế nào, chưa từng đánh mất tác phong “Thái tử hữu bang”.
La Yển cũng vui vẻ chứng kiến loại cảnh tượng này, dù là các loại tuyên truyền “Thuyết Càn họa”, ông ta cũng vô cùng hi vọng Doanh Vô Kỵ có thể an toàn về nước.
Dù sao Doanh gia tôn thất xuất hiện vài người trẻ tuổi tài hoa hơn người, nếu như Doanh Vô Kỵ không trở về được, thì những người đó có khả năng làm quốc quân, thật sự có chút khó đối phó.
Cho nên La Yển vẫn luôn có một tư tưởng: Người này nhất định phải thả về Càn quốc.
Kết quả ông ta làm sao cũng không nghĩ tới, Doanh Vô Kỵ tự nhiên là giả bộ, chỉ là bị Doanh Vô Khuyết hơi bức một chút, liền hiện ra tài hoa thương nghiệp của mình. Chẳng những lũng đoạn ngành in ấn, còn bắt cóc con gái bảo bối của mình.
Hơn nữa còn viết ra<
Còn mình thì sao?
Còn khách khách khí mà kêu một tiếng “Công tử Vô Kỵ”.
Doanh Vô Kỵ liếc mắt nhìn Hoa Uyển Thu bên cạnh.
Hoa Uyển Thu nhận ra ánh mắt của hắn, cũng cười gật đầu thăm hỏi: “Thư cục Hoa Triều có thể đứng vững gót chân, hoàn toàn dựa vào công tử…...”
Doanh Vô Kỵ lại trực tiếp ngắt lời: “Vị muội muội này dung mạo rất quen mắt, chắc hẳn nhất định là muội muội của Hoa Triều. La tướng càng già càng dẻo dai, bản công tử bội phục bội phục!”
Hoa Uyển Thu: “???”
La Yển: “...???”
Triệu Ninh: “......”
【 Lời nhắc 】 giá trị dao động cảm xúc mục tiêu đột phá 90, ngẫu nhiên thu được kỹ pháp hoàng cấp 《 Quân Tử Lục Nghệ: Lễ 》.
Doanh Vô Kỵ bĩu môi, nghĩ thầm kỹ năng này thật đúng là phọt phẹt.
Ô Kê ca ta giống như loại người ăn nói lễ phép sao?
Không thể không nói, La Yển thân ở địa vị cao nhiều năm, hàm dưỡng không phải tốt bình thường, tâm tình kích động như vậy, nhưng cũng chỉ là lông mày run lên một chút, cũng rất nhanh khôi phục bình thường, cũng không giải thích cho Doanh Vô Kỵ, chỉ là nói một tiếng “Mời”, liền ý bảo hắn đi đến Từ Thạch Bích an vị.
Doanh Vô Kỵ còn muốn tiếp tục đụng đồ sứ, bất quá cũng không thể quá làm liều, liền ý bảo Triệu Ninh cùng nhau rời đi.
La Yển lúc này mới nhìn thấy Triệu Ninh, không khỏi lộ ra một tia thần sắc nghi hoặc, người này nhìn tướng mạo hẳn là người của tông thất Triệu gia, hơn nữa khí độ bất phàm hẳn là rất có địa vị mới đúng, vì sao mình chưa từng gặp qua người này?
Triệu Ninh nhìn ông ta một cái, không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu ý bảo, liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, cửa hậu viện két một tiếng mở ra, một âm thanh sang sảng truyền đến.
Hôm nay nhiều người quá!”
May mà có La tướng!
La tướng, nghe nói huynh sắp cưới kiều thê, không biết ta có may mắn gặp chị dâu hay không!
“Hả? Doanh lão đệ?”
Doanh Vô Kỵ quay đầu, không khỏi sửng sốt một chút: “Khương lão ca? Đây là…...
Hắn định nhãn vừa nhìn, mới phát hiện Khương Thái Uyên hôm nay thay đổi một thân xiêm y, ngày hôm qua vải thô áo gai tùy ý, lúc này mặc quan bào Vương triều nhà Chu rất nghiêm chỉnh, mặt trên thêu hoa văn hoa mỹ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo