Người dịch: PrimeK Tohabong
Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng lả lướt hấp dẫn, cả người không có chút mỡ thừa nhưng chỗ nào cần có thịt thì cũng có không ít.
Bất quá Ngụy Đằng lại nhíu mày: “Nữ nhân? Ngươi khinh thường ta?”
Ngụy đại thiếu ta không thiếu nhất chính là nữ nhân!
Cơ Túc cười nói: “Ngụy huynh, ngươi xem phía sau nàng!”
“Có cái gì hay ho chứ!”
Ngụy Đằng ngoài miệng mắng, nhưng vẫn rất thành thật đem người con gái xoay qua, sau đó ánh mắt trợn tròn.
Đuôi!
Sau đó nhấc tóc lên.
Tai lông lá!
Lại là một Miêu nữ!
Động tác thô bạo của hắn làm cho Miêu nữ bị kinh hãi, không ngừng nức nở, nhưng lại không dám né tránh.
Cơ Túc cười giới thiệu: “Đây là hàng tốt ta lấy được từ Vực Ngoại, Miêu nữ này từ nhỏ đã bị nhốt lại, dùng các loại linh dược nuôi lớn, tất cả đều hóa thành yêu khí tinh thuần thơm ngào ngạt, có thể thông qua song tu chi pháp hoàn toàn hấp thu.”
“Nàng từ nhỏ đã có danh kỹ dạy dỗ, lại chưa bao giờ tiếp xúc qua nam nhân, cần huynh có thể thỏa mãn cơm ăn áo mặc của nàng, nàng có thể đem huynh trở thành đại ân nhân, mặc huynh tùy ý loay hoay. Ngụy huynh, thế nào? Món quà này thích không?”
Oài…...
Nuôi bằng linh dược ra yêu khí tinh thuần, nếu là toàn bộ đạt được, cho dù không đi theo con đường yêu tu cũng rất có lợi đối với thân thể, chờ sau này đột phá cảnh giới Thai Thuế, thậm chí có thể thức tỉnh một yêu tu pháp thuật.
Hơn nữa cái đuôi này, cái lỗ tai này, chậc chậc…...
Ngụy Đằng hưng phấn cả người run rẩy.
Cơ Túc nhìn Miêu nữ, không khỏi có chút đau lòng, không nghĩ tới Hàn gia tự nhiên có thể làm được mặt hàng tốt như vậy, đáng tiếc không có phần của mình.
Còn con Miêu nữ này…... Thật mẹ nó diễn cũng giỏi!
Hắn thấy Ngụy Đằng không nói lời nào, lại lên tiếng nhắc nhở “Ngụy huynh?”
Ngụy Đằng như tỉnh mộng, nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nơi khác, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc: “Cơ huynh, buổi chiều rồi”.
Cơ Túc nghi hoặc: “Hả?
Ngụy Đằng chỉ ra ngoài cửa: “Còn ba canh giờ nữa là vào đêm, ta muốn nghỉ ngơi!”
Cơ Túc: “......”
……
Thư phòng hậu viện, Thư cục Thượng Mặc.
Doanh Vô Kỵ đang nhìn chằm chằm một xấp giấy mỏng nhíu mày trầm tư.
Hắn vừa rồi sao chép không ít câu có liên quan đến trị quốc an bang, đều có thể cảm giác được bên trong tựa hồ ẩn chứa tài khí lớn, nhưng tất cả đều chỉ là mơ hồ có liên hệ với bản thân, nhưng thế nào cũng không thể dẫn độ đến bản thân, trong lúc nhất thời vô cùng buồn bực.
Tuy rằng hắn có thể thuộc không ít danh tác, cho dù không làm ra tác phẩm tải ý, cũng chưa chắc không vào được top 3.
Nhưng lỡ như thì sao?
Nghe ý tứ Khương Thái Uyên, đệ tử Đạo gia là hạ quyết tâm xơi Bách gia khí vận, xuất ra tác phẩm tải ý, không có khả năng chỉ có một thiên.
Hả? Đệ về rồi à?
Cửa vang lên một âm thanh ôn hòa.
Doanh Vô Kỵ ngẩng đầu, thấy Hoa Triều đang chầm chậm đi tới, mặt mày mang theo vẻ hớn hở, thoạt nhìn tâm tình tương đối khá, không khỏi cười nói: “Tỷ không phải đi gánh hát sao, sao trở về sớm như vậy?”
Từ lần biểu diễn thử “Trát Mỹ Án” đó, hí khúc đã có một ít danh tiếng, cho dù là sau này “Trát Mỹ Án” bị coi là sách cấm, dân gian đối với hí khúc cũng nhiệt tình.
Dù sao Lê quốc vẫn giàu có và đông đúc nhất trong số các nước chư hầu, mà Giáng Thành lại là đô thành của Lê quốc, trong tay dân chúng đều có chút tiền dư, có tiền dư sẽ muốn tìm chút niềm vui, thi từ ca phú đối với bọn họ mà nói có chút khó hiểu, hí khúc vừa vặn.
Những đồng nghiệp giúp đỡ Hoa Triều nhìn ra tình huống này, tự nhiên muốn cùng Hoa Triều lăn lộn, gánh hát mặc dù chưa chính thức khai trương, nhưng đã chuẩn bị lên kịch tiếp theo, chính là đánh trống mở cờ cho văn hội ngày mai.
Hơn nữa, thể loại mới được ghi vào Nhạc phủ có chỗ tốt, người sáng lập chỉ cần nguyện ý, nhất định có thể có một ghế ở Nhạc phủ.
Tương đương với trực tiếp tu thành quan thân, do quan vận Đại Chu chủ trì, có thể dễ dàng tu luyện pháp thuật liên quan, cho dù bản thân một chút tu vi cũng không có, cũng có thể lấy pháp thuật quan thân để đặt chân.
Hiện nay Chu vương thất, mặc dù đã mất đi sức thống trị về mặt chính trị, nhưng lễ chế vẫn có địa vị siêu quần.
Nếu là Hoa Triều có thể vào Nhạc phủ, tất nhiên được lợi vô cùng.
Chẳng những nàng có thể thực hiện được giá trị cá nhân, còn có thể giúp đỡ mình một chút.
Chẳng qua muốn làm ra được thể loại mới được Chu Nhạc phủ ghi vào, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, Thất Luật Thất Tuyệt xuất hiện rất nhiều tác phẩm, cuối cùng mới trúng cử. Lần này muốn một lần công thành, nhất định phải xuất ra biểu hiện có hiệu ứng bùng nổ mới được.
Hoa Triều cười cười: “Đã luyện tập khá thuần thục, ta sẽ cho bọn họ nghỉ trưa để ngày mai biểu diễn tại văn hội”.
“Tốt lắm!”
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, tâm tình tốt hơn một chút, hí kịch cũng có một nửa cổ phần của mình, nếu nó có thể phát triển cũng coi như một tin tức tốt.
Hắn thở dài một hơi, liền chuẩn bị đem bản thảo vừa viết đốt đi.
Hoa Triều lại tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Mấy thứ tùy tiện viết ra thôi”.
Doanh Vô Kỵ đáp một tiếng, cũng không quá mức kiêng dè, thấy nàng muốn nhìn liền đưa qua.
Hoa Triều nhìn chằm chằm 《 Tiêu Dao Du 》 trong chốc lát, xem không hiểu, liền hướng xuống dưới lật vài trang, thấy “Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi nhạc nhi nhạc” (lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ) trong đôi mắt không khỏi nổi lên một tia gợn sóng, tán thưởng nói: “Đây là đệ viết sao? Ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn tác phẩm tải ý”
Doanh Vô Kỵ có chút kinh ngạc: “Hoa Triều tỷ, tỷ cũng biết tác phẩm tải ý?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo