Người dịch: PrimeK Tohabong

Hoa Triều cười nói: “Ta cũng là nghe La Minh nói, hắn nói năm đó khi La Yển đưa hắn đi bái sư, phu tử Nho gia kia vốn cũng chướng mắt hắn, nhưng hắn làm ra một tác phẩm tải ý, tuy rằng nói là có một cọng lông tơ của tải ý thôi nhưng cũng sinh ra một tia tài khí nho đạo, lúc này mới được bái nhập phu tử môn hạ. Ta mặc dù không hiểu những thứ này, nhưng một câu nói này của đệ, hẳn là đủ để tải ý!”

Doanh Vô Kỵ nhếch miệng, Hoa Triều dù sao cũng là con gái Thừa tướng, đích xác không thể lấy tiêu chuẩn ca nữ bình thường để nhìn.

Hắn có chút buồn bực: “Đây là câu đệ viết cho Văn hội ngày mai, lại không biết tại sao, căn bản không có tài khí.

Uh…...

Tỷ tỷ từ trước đến nay cho rằng đệ tài hoa hơn người, ta cũng tin câu này là chính đệ viết, nhưng… đệ từ nội tâm đồng ý những lời này, hơn nữa dự định tự thể nghiệm không?”

Cái này…...

Doanh Vô Kỵ có chút hổ thẹn, đừng nói tự thể nghiệm, ngay cả câu đó cũng không phải hắn nghĩ ra.

Hoa Triều biết được đáp án, nhưng không có bất kỳ ý tứ khinh bỉ, chỉ là ôn hòa cười nói: “Ngay cả chính đệ cũng không tin những câu này, lại làm sao có thể sinh ra tài khí đây?

Nhưng hết lần này tới lần khác tình cảnh của đệ đáng lo, ngay cả chỉ lo thân mình cũng là việc khó lớn bằng trời, làm sao có tâm tư lo nước lo dân, huống chi hiện tại nơi đệ đang ở còn không phải là mẫu quốc của đệ? Kỳ thật đệ cũng không cần quá phiền nhiễu, không được tham gia Bách gia thịnh hội, vậy thì không tham gia, lấy tài tình của đệ, sớm muộn có thể đạt được thứ đệ muốn”.

“Ừm”.

Doanh Vô Kỵ như có điều suy nghĩ gật gật đầu, gánh nặng trong lòng cũng buông xuống một ít, cười cười liền đem trang giấy đặt ở trên ngọn lửa.

Đợi đến khi tờ giấy cháy thành tro bụi, Hoa Triều nhẹ nhàng cười: “Bận rộn nhiều ngày như vậy, cũng không có nghỉ ngơi, theo tỷ ra ngoài dạo phố được không!”

Được!

Doanh Vô Kỵ cười gật đầu: “Chúng ta đi đâu?”

Hoa Triều suy tư một lát: “Đi thành Nam đi, năm đó mẹ ta lần đầu tiên dẫn ta đến Giáng Thành tìm người thân, chính là ở thành Nam. Tuy rằng bên kia có chút nghèo khổ, nhưng mỗi lần ta đến đó đều cảm thấy rất tự tại”.

“Được!”

“Đệ đi thay một bộ quần áo cũ hơn đi”

‘Uh!”

Thay xong quần áo hai người liền đi bộ chạy tới phía thành Nam, nơi này đúng là có chút cũ kỹ, những người sống ở đây đa phần là muốn cho con cháu sau này có cuộc sống khấm khá hơn, dù sao Giáng Thành là Bách gia thánh địa, học đường cũng tương đối nhiều.

Tuy rằng bái nhập môn hạ cũng không đồng nghĩa với đạt được tiền đồ tốt, nhưng ít nhất có thể đạt được một tia chuyển mình, nếu là có thể trở thành môn khách của đại gia tộc nào đó, vậy thì càng tốt.

Bất quá đi học cũng tốn tiền, những người này chỉ có thể liều mạng làm công, đan giỏ trúc làm nghề dệt, tuy rằng đều kiếm được không ít tiền bạc, nhưng tất cả đều đập vào học đường, cuộc sống nhà mình ngược lại rất nghèo khó.

Hoa Triều đối với từng cọng cây ngọn cỏ nơi này đều cực kỳ quen thuộc, kể cho Doanh Vô Kỵ không ít chuyện trước kia.

Doanh Vô Kỵ cũng vui vẻ nghe, hung thủ bắt được, hắn cũng cởi bỏ hết khúc mắc đối với Hoa Triều, tự nhiên càng muốn hiểu rõ quá khứ của nàng.

Hai người đi dạo đến tối mới về, sau khi Hoa Triều về nhà liền trực tiếp nghỉ ngơi.

Doanh Vô Kỵ thì là về tới thư phòng, mơ hồ có chút hiểu ra, giống như biết chính mình ngày mai muốn viết cái gì.

……

Ngày hôm sau.

Từ lúc tia nắng ban mai đầu tiên ló dạng, Giáng Thành liền náo nhiệt hẳn lên.

Tuy rằng chỉ có người đọc sách mới có thể tham gia văn hội, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình của dân chúng Giáng Thành đối với văn hội, dù sao những người đọc sách này đều không thiếu tiền.

Buổi tối văn hội mới tổ chức ở Vọng Nguyệt Đàm, nhưng các tiểu thương buổi sáng đã đi chung quanh Vọng Nguyệt Đàm chiếm vị trí, nơi này vốn có chút quạnh quẽ, bỗng chốc trở thành nơi sầm uất nhất Giáng Thành.

Doanh Vô Kỵ cũng không đi tham gia náo nhiệt, một mực ở nhà ngây ngốc đến khi mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây, mới chuẩn bị xuất môn.

Cũng chưa từng nghĩ đến lúc đi qua mặt tiền cửa hàng, vừa vặn nhìn thấy một thanh niên dung mạo tuấn tú đang cầm một quyển 《 Liêu Trai 》 xem.

Triệu Ninh nghe được tiếng bước chân, cười ngẩng đầu: “Doanh huynh, lần này chúng ta kết bạn đến Văn hội, thế nào?”

“Đương nhiên tốt rồi!”

Doanh Vô Kỵ cười gật đầu, trực tiếp tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Triệu Ninh, nhiệt tình kéo nàng đến xe ngựa.

Ở trên xe ngựa ngồi vào chỗ của mình, hắn cười mở miệng: “Mấy ngày hôm trước phụ tử mắng nhau khiến cho Triệu huynh chê cười!”

Triệu Ninh lắc đầu, than nhẹ một hơi: “Doanh huynh thân ở nơi đất khách quê người, mẫu quốc không thông cảm không nói, ngược lại khắp nơi làm khó Doanh huynh. Lòng người vốn thế, khi bị khinh dễ rất dễ sinh lòng oán hận. Nó đối với ta mà nói không phải chê cười, ngược lại khiến ta nhìn Doanh huynh bằng con mắt khác. Đúng rồi Doanh huynh…...”

“Nếu như huynh muốn nói muốn giúp đỡ ta, giúp ta trở về Càn quốc đoạt lại địa vị của mình, trước hết đừng nói.”

Doanh Vô Kỵ trực tiếp phất tay cắt ngang, cười nói: “Ta đây có một đề nghị, Triệu huynh có thể cảm thấy hứng thú hơn!”

Triệu Ninh nghi hoặc: “Doanh huynh mời nói!

Doanh Vô Kỵ nhìn chằm chằm Triệu Ninh mặt, tựa hồ có chút thẹn thùng: “Không biết bệ hạ của huynh có muốn một con rể tướng mạo anh vĩ, ngực nở, kinh doanh trị quốc đều hơi hiểu biết?

Triệu Ninh: “......”

Nàng có chút hoang mang.

0.56741 sec| 2402.68 kb