Aina ho khan hai tiếng, sắc mặt lại càng lộ vẻ tiều tụy, nhìn qua thật khiến cho lòng người đau đớn không thôi.
“Đừng lừa tôi, cô thế nào có thể không sao được! Cô vậy mà đã dùng Thuật Đại Hiến Tế - Hồn Tổ Tiên đó!” Irina đau lòng mắng, rõ ràng là nó đang mắng Aina, nhưng mà chính nó lại không nhịn được mà để cho hai dòng nước mắt lăn dài.
“Tôi không sao, Irina.” Aina mỉm cười, đưa tay lau mặt cho Irina, chùi hết những giọt nước mắt lóng lánh đọng trên lớp lông tơ trắng noãn, sau đó cô nhìn về phía Tiêu Phàm vẫn đứng yên lặng một bên, mừng rõ nói: “Tốt quá rồi, anh hiện tại không có việc gì, thật tốt quá…”
Lời nói dịu dàng của Aina, lúc này truyền vào tai Tiêu Phàm lại có chút chói tai, khiến hắn đột nhiên cảm thấy đau xót trong lòng, không nhịn được mà quát: “Tốt cái gì mà tốt! Cô xem dáng vẻ bây giờ của cô đi, tốt chỗ nào chứ, hả?”
Sau khi rống xong, trong nháy mắt Tiêu Phàm như ý thức được chuyện gì đó, lại nhỏ giọng nói một câu: “Thật sự xin lỗi, anh không thể tự khống chế được…”
“Không sao đâu, đừng lộ vẻ bi ai như vậy chứ, anh nhìn tôi xem, hiện tại không phải vẫn tốt lắm sao, khụ khụ…” Vừa nói, Aina vừa ho khan hai tiếng.
“Một chút sức thuyết phục cũng không có.” Tiêu Phàm nhìn bộ dạng của cô, cười khổ, trên khuôn mặt tươi cười lại có vẻ đắng chát vô cùng.
“Khụ khụ…” Aina lại ho khan hai tiếng, theo cơn ho kịch liệt, ánh mắt của cô lại càng trở nên ảm đạm, Tiêu Phàm vốn đứng yên bất động một bên rốt cuộc không nhịn được nữa, vọt qua đỡ Aina đứng dậy, vỗ vỗ nhẹ sau lưng cô, hy vọng có thể khiến cho cô cảm thấy dễ chịu một chút.
Dường như động tác của Tiêu Phàm thật sự có tác dụng, cơn ho khan của Aina rốt cuộc cũng dừng lại, cô nhìn Tiêu Phàm sát gần bên, khẽ cười khổ, nói: “Tôi biết trên đường đến đây tôi rất vô dụng, nếu không phải vì sự lề mề chậm chạp của tôi, có lẽ anh đã sớm thoát khỏi sự truy sát của bọn chúng mà vào thành rồi, bây giờ tôi lại kiếm thêm phiền toái cho anh.”
“Sao có thể thế được! Ai nói tôi vô dụng chứ! Nếu như không có tôi, anh làm sao có thể đánh bại đám người O’Sullivan được chứ!” Tiêu Phàm cố sức phản đối, hắn hy vọng hắn nói như vậy, có thể khiến cho Aina cảm thấy dễ chịu một chút, trong lòng chính hắn cũng sẽ dễ chịu một chút.
“Thật sao? Aina thật sự đã giúp được anh sao? Thế thì tốt quá rồi…” Aina nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nói: “Brahma, Aina có thể xin anh một việc được không?”
“Nói đi, bất luận là chuyện gì, anh đều đồng ý với tôi!”
“Có thể lại cho tôi nếm thử cái thứ gọi là ‘Đồ ăn vặt’ không, tôi sợ sau này tôi không còn cơ hội được ăn nữa…”
Tiêu Phàm thấy lúc này Aina vẫn còn nhớ thương đến [Món Ăn Mị Lực] của mình thì hơi muốn cười.
Nhưng mà trong lòng Tiêu Phàm lúc này lại không thể nào vui vẻ nổi, cho nên vẻ mặt hắn lại càng lộ vẻ bi thương sâu sắc.
“Aina, em đừng nói bậy, cái gì mà sau này muốn ăn cũng không được chứ, đừng làm anh sợ có được hay không!”
“Sao vậy? Không thể sao? Brahma?”
“Đương nhiên là có thể! Ai nói không thể chứ! Sao có thể không thể được!”
Nghe thấy lời thúc giục của Aina, Tiêu Phàm lập tức lấy [Bộ Đồ Ăn] trong túi ra, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Phàm chưa bao giờ cầu xin cái kỹ năng lừa đảo lại ngạo kiều Chuyên Tinh Thân Sĩ kia, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại âm thầm cầu nguyện, Món Ăn Mị Lực, lần này cầu xin mày hãy thương xót, tạo ra một món ăn ngon miệng cho Aina đi, coi như có tiêu hao hết giá trị thể lực của tao chỉ trong nháy mắt cũng được!
Món Ăn Mị Lực!
Sau khi sử dụng kỹ năng, giá trị thể lực của Tiêu Phàm tụt mất một trăm, tương đương với lượng tiêu hao giá trị mị lực lúc bình thường là 50, cũng không xuất hiện tình huống đặc biệt như lời thầm cầu nguyện của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thở dài, quả nhiên kỹ năng không thể nói khác thường thì liền có thể khác thường được, hy vọng là tạo nên một món ăn có lợi cho sức khỏe một chút, tuyệt đối đừng có mà xuất hiện những thực phẩm rác rưởi như cái gì mà ớt, cái gì mà khoai tây chiên…
Tiêu Phàm nhẹ nhàng xốc cái lồng trên Bộ Đồ Ăn lên, bỗng nhiên có một chùm sáng vàng kim nở rộ, chiếu thẳng lên trời.
Trong lòng Tiêu Phàm giật mình, mặc dù Tiêu Phàm bị ánh kim quang làm cho chói mắt, không thấy rõ món ăn trên khay, nhưng xuất hiện với đặc hiệu khoa trương như vậy, trong lòng Tiêu Phàm bỗng nhiên nảy sinh một chút mong đợi.
Nhưng đợi cho ánh sáng thu lại, sau khi Tiêu Phàm nhìn thấy thứ nằm trên khay, biểu tình lại trở nên có chút run rẩy.
Đây là cái thứ đồ chơi nào đây! Vì sao thức ăn mà cũng có thể trình bày một cách bỉ ổi như vậy chứ!
Tiêu Phàm nhìn thấy món ăn trên khay, thật ra là một món rất đơn giản, hai quả trứng luộc nước trà và một cây hotdog mà thôi, nhưng mà những thứ này đặt chung một chỗ, không khỏi khiến cho người ta mơ tưởng viễn vông.
Nhưng lúc Tiêu Phàm nhìn thấy tên của Món Ăn Mị Lực này, hắn biết là mình đã suy nghĩ quá đen tối…
[Món Ăn Mị Lực Một Trăm Điểm]
[Thuộc tính: Vật phẩm tiêu hao đặc biệt (thực phẩm được tạo ra ngẫu nhiên từ “Món Ăn Mị Lực”, xin dùng sớm, thực phẩm sẽ tự động biến mất sau 3 phút.)]
[Hiệu quả: Sau khi ăn lập tức được bổ sung 30% lượng HP.]
[Ghi chú: Trong mắt ngươi là mười hay là một trăm, chuyện này rất có thể cho thấy nội tâm của ngươi…]
[Hiệu quả món ăn: Sau khi ăn, có thể loại bỏ mọi trạng thái bất thường trên cơ thể người chơi, hiệu quả này là phán định tuyệt đối.]
[Ghi chú món ăn: Trứng luộc nước trà Đại Lục phối hợp với hotdog Đài Loan, đôi bên đồng lòng, xóa bỏ mọi khó khăn, tạo nên một món ăn có cấu trúc hài hòa! Cho nên không có món ăn vặt nào mà hai nơi tràn đầy món ăn ngon này không thể thỏa mãn được, chỉ cần buông lỏng dạ dày, không quan tâm đến cân nặng mà ăn là được rồi!]
…
Sau khi Tiêu Phàm nhìn thấy thuộc tính của Món Ăn Mị Lực lần này, không để ý bên trong lời giới thiệu tràn đầy lỗ hổng, cả người đều vui sướng cả lên, bởi vì hắn cảm thấy có thể cứu được Aina!
Phán định tuyệt đối đó! Thèm quan tâm mày là mười hay là một trăm, Món Ăn Mị Lực lần này thật là có ích!
Trong lúc trên mặt Thái Thập Tam và Tiểu Miêu mang theo vẻ khác thường và mập mờ, Tiêu Phàm đang đưa Món Ăn Mị Lực hắn tạo ra lần này là [Món Ăn Mị Lực 100 Điểm] cho Aina dùng.
Aina ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lại trông thấy món ngon, ánh mắt ảm đạm bỗng phát ra ánh hào quang hiếm có được.
Ánh mắt Aina lưỡng lự giữa hai quả trứng luộc nước trà và cây hotdog một lúc lâu, cuối cùng đã quyết định quyết tâm của mình, chậm rãi duỗi cánh tay mảnh khảnh ra, chộp tới cây hotdog.
Xem ra Aina muốn xuống miệng với món ngon hình dài dài này trước, dù sao trước đây Aina mặc dù chưa từng nhìn thấy phương thức luộc trứng nước trà đặc biệt này nhưng mà bản chất của món trứng luộc nước trà thì Aina vẫn nhận ra được, về phần hotdog, từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua, cho nên trong lòng mới nảy sinh cảm giác mới lạ, há miệng cắn về phía cái đầu nhỏ trên cây hotdog.
Khi hotdog lướt qua đầu lưỡi của Aina, một dòng chất lỏng tràn ra theo hàm răng cắn xuống, kích thích vị giác của Aina, Aina nhắm hai mắt lại, vẻ mặt lộ vẻ say mê.
Theo sự say đắm trong mỹ thực của Aina, khuôn mặt tái nhợt của cô dần dần khôi phục sự hồng hào, càng ngày càng trở nên rạng rỡ.
Tiêu Phàm cảm giác được sự biến hóa rất nhỏ này, trong lòng thầm thở phào một hơi, sau một lúc, thấy bộ dạng như sói như hổ, điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng của Aina, hắn rốt cuộc nhẹ nhõm nở nụ cười.
“Ô, ô, ô…”
Hai má Aina bị mỹ thực làm cho phồng lên, tay nhỏ sờ sờ cái khay đã sớm trống rỗng, mắt to ngập nước tội nghiệp nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, dường như muốn nói với Tiêu Phàm điều gì đó, nhưng mà bởi vì thức ăn trong miệng còn chưa được nuốt xuống, chỉ có thể phát ra từng tiếng ô ô.
“Ăn từ từ, ăn xong rồi nói, cẩn thận mắc nghẹn ~”
Tiêu Phàm nhìn bộ dáng của Aina, không khỏi cười nói, sau đó tâm ý tương thông, đậy cái lồng lên, tiếp tục nhiệm vụ làm cái máy sản xuất đồ ăn vặt cho Aina…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo