Đúng lúc người chơi có thời gian rảnh rỗi lấy chuyện của Tiêu Phàm ra làm để tài để tám chuyện, nhóm Hỗn Thế Ma Vương đi ra từ cùng một trận doanh với Tiêu Phàm lại dừng tầm mắt của mình tập trung trên mấy bức ảnh chiến đấu từ đằng xa mà những người chơi rảnh rỗi trong thành Aris chụp được…

Ác Long nhìn thấy hình bóng nam tử quen thuộc trong bức ảnh kia, dùng toàn bộ sức lực siết chặt nắm tay của bản thân, dưới ý chí của hắn ta, nắm tay của hắn ta nháy mắt bị bao phủ bởi lớp vảy đen kịt. Nhưng lớp vảy này bao trùm đến hết cổ tay lại không thể tiếp tục kéo dài hơn nữa.

Ác Long nhíu mày lại, lại liếc nhìn Tiêu Phàm đã thay đổi hoàn toàn trong tấm hình cap kia, trong lòng cảm thấy có chút thất bại.

“Hì hì, Ác Long, sao anh bỗng nhiên lại ác ma hóa thế này, hiện tại cũng không có diễn ra chiến đấu mà…” Giọng nói khàn khàn mà khó nghe, tựa như tiếng móng tay cào trên vách tường làm người nghe cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng Ác Long cũng đã quen với người này rồi, ở trong Hắc Long bang cũng chỉ có duy nhất nữ nhân điên cuồng Nhện Độc này mới dám không gọi lão đại mà gọi thẳng tên hắn ta.

Ác Long thả lỏng lực trên nắm tay ra, lớp vảy lập tức rút đi, thở dài rồi nói: “Không có gì.”

Khóe mắt Nhện Độc liếc nhìn tấm hình cap mà Ác Long vừa mới xem, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó thú vị, phát ra từng đợt tiếng cười hì hì khó nghe…

Trên đồng bằng, một chùm tia sáng vàng hiện lên, cái trán của quái vật tinh anh bỗng nhiên tóe máu ra, sau đó đột nhiên ngã xuống.

Bóng dáng của Tịch Dương xuất hiện ở phía xa, chậm rãi thu lại cung tên của mình. Mà lúc này, Thời Vũ Hoàn hô to một tiếng: “Anh Tịch Dương, có tin tức gần đây của Mệnh Phàm.”

Tịch Dương trực tiếp bỏ hết tất cả các đường viền xung quanh bài báo, nhìn vào bức hình cap cảnh nội chiến trong trận doanh Thú Nhân. Tuy rằng bức hình này là do người chơi ở thành Aris chụp được, Tiêu Phàm ở trong đó xa tít tận chân trời, có vẻ vô cùng nhỏ bé, nhưng vẻ ngoài của Tiêu Phàm rõ ràng có thay đổim Tịch Dương vẫn có thể nhận ra được.

“Tôi vốn cho rằng chúng ta sẽ tiến nhập giai đoạn tiếp theo của chủng tộc này trước Phàm ca, không nghĩ tới, tôi vẫn quá ngây thơ rồi…”

Tịch Dương siết chặt cung tên trong tay mình, dường như lại nhớ lại chuyện ngày xưa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền muộn. Tiếp theo một đường ánh sáng vàng lại trực tiếp ngưng tụ trên tay hắn ta, nháy mắt bắn ra, phía xa lại truyền đến tiếng kêu rên của dã thú…

Trận doanh Tinh Linh…

“Trẻ con không biết gì, đừng cản tôi nói! Cậu có biết tôi là ai không? Tôi chính là Nhược Sở của công hội Tinh Thần đại danh đỉnh đỉnh! Cậu có thể gọi tôi là thần Tinh Thần siêu cấp vô địch! Cậu hiện tại muốn khiêu chiến với tôi quả thực là đi tìm đường chết. “Tử Vong Oanh Tạc” của tôi sẽ tiễn cậu thăng thiên trong nháy mắt. Nếu cậu thức thời thì mau tránh ra. Nếu tiếp tục cản tôi, chắc chắn cậu sẽ hối hận không kịp…”

Người đứng phía trước Nhược Sở vô cùng phiền muộn tóm lấy cái đầu vàng dựng ngược như mào gà đang xông đến phía mình, vô cùng chán ghét nhìn vào cái mũi siêu lớn trên mặt Nhược Sở, sau đó trực tiếp đưa tay rút thanh đoản kiếm phía sau lưng mình ra, vung mạnh lên chém về phía trước.

Nhược Sở vẫn không ngừng lải nhải nãy giờ cuối cùng cũng chịu dừng lại, hắn ta vô cùng kinh ngạc ôm lấy cổ của mình, sau đó hóa thành một vệt sáng mờ biến mất khỏi chỗ.

Tiểu Sửu Hoàng nhìn thấy bóng dáng Nhược Sở biến mất tại chỗ, nghĩ đến bản thân vửa rồi ngoại trừ việc giết chết cái tên mũi to không ngừng lải nhải gọi là Nhược Sở kia, trước đó còn phải xử lí một tên cơ bắp không có chút tế bào nghệ thuật nào đang vô cùng phấn khởi gọi là Vasili. Đương nhiên còn có rất nhiều không thể nhớ hết được những tên cặn bã của công hội Tinh Thần sức chiến đấu chỉ có năm. Nội tâm Tiểu Sửu Hoàng không khỏi cảm thấy buồn bực.

Gã vô cùng bất mãn oán giận chính mình: “Tinh Thần chó má gì chứ, không phải nói là chỗ vui chơi của người chơi tinh anh trong giới game online sao? Sao mình lại toàn gặp phải mấy đứa rác rưởi thế này, chiến đấu chẳng có chút thú vui gì cả.”

Tiểu Sửu Hoàng giống như bị những con mồi không thú vị chút nào của bản thân làm cho chán nản phát điên lên. Lười biếng lấy ra một trái táo đỏ tươi mới, rút một thanh đoản kiếm sau lưng ra để gọt vỏ táo.

Tiện tay mở Tieba của Tân Sinh lên, dự định tìm chút thú vui trên đó, giết chết chút thời gian nhàm chán của bản thân.

“Hả?”

Tiểu Sửu Hoàn nhìn thấy nội dung lạ lạ trên Tieba, ngạc nhiên hô lên, ngay sau đí trực tiếp lướt qua mấy bài post do mấy vị “bạn thân” của mình chỉnh sửa. Mở bài viết mà gã muốn xem ra…

Lúc Tiểu Sửu Hoàng nhìn thấy hình ảnh chiến đấu của Tiêu Phàm ở trận doanh Thú Nhân, lại nở nụ cười quạc quạc khó nghe như vịt ra. Tâm trạng của Tiểu Sửu Hoàng lúc này hình như đã trở nên tốt hơn rất nhiều rồi.

Sau đó Tiểu Sửu Hoàng cắn một miếng táo đã gọt sạch, phát ra âm thanh giòn tan, tiếp tục đi về phía trước.

Từ bóng lưng đi vào rừng của gã, có thể nhìn thấy rõ ràng một đôi cánh dơi xòe ra, vô cùng hợp với những bước đi khôi hài của gã, làm cho gã nhìn vào càng thêm phần kì lạ…

“A! A Hoa Tỷ, chị mau nhìn đi, trên Tieba bây giờ toàn là ảnh chụp của Phàm ca nè?” Tiểu Khuyển Du Lục Hoa chỉ vào bức hình cap mà mình chìa ra, reo hò nhảy nhót về phía A Hoa Tỷ.

A Hoa Tỷ nghe thấy tên Tiêu Phàm, cơ thể lập tức dịch sát lại: “Đúng rồi, thật là Phàm ca này! Trời ạ! Phàm ca lại ngầu rồi!”

“A! Mấy cô gái đó là ai?”

Sau đấy A Hoa Tỷ lại nhìn thấy ảnh chụp của mấy người Tiểu Miêu, nội tâm lập tức trở nên bực bội.

Lúc mà ảnh chụp hôn môi của Tiêu Phàm và Aina được tung ra, A Hoa Tỷ cũng cảm thấy toàn thân không vui, vung tay đấm thật mạnh vào phía trên tường đã, mạnh đến mức một vài mảnh đá vụn trên tường rơi xuống, mà A Phát Ca và A Quý Ca đứng bên cạnh cô ta tức thì bị một đấm này doa sợ tới mức ôm chặt lấy nhau lạnh run lên.

“Hồ li tinh thối tha này từ đâu ra! Thừa dịp bà đây không ở đó, lại dám quyến rũ nam nhân của của bà!

“A Hoa, bớt giận đi, mấy cô gái đó, hình như chỉ là vài NPC trong trò chơi thôi.” Yêu Đạo bất nam bất nữ lập tức lên tiếng an ủi.

”NPC sao? Vậy có nghĩa là bọn họ không phải là người sao?” A Hoa Tỷ nghe Yêu Đạo giải thích, trong lòng nháy mắt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng cứ nhìn thấy ảnh cap trò chơi trước mắt mình, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

“A? A Hoa, tay cậu bị sao vậy?” Yêu Đạo bỗng nhiên nhìn thấy nắm tay nện trên tường đá của của A Hoa Tỷ đen thành một khối, kim loại sáng bóng lên giống như áo giáp thì thắc mắc hỏi.

“Cái gì làm sao cơ?” A Hoa Tỷ có chút không hiểu được câu hỏi của Yêu Đạo, nhưng lúc cô ta nhìn thấy thiết quyền của mình đang bị bao trùm bởi một lớp vảy, trực tiếp kinh hoảng la lớn lên: “Đây là cái trò quỷ gì vậy? Chúng từ đâu chui ra thế này. Đen như thế này không hợp với sự mỹ mạo của tôi gì cả. Chỉ có màu hồng phấn của các thiếu nữ vô cùng thanh thuần kia mới là phong cách của tôi. Nếu sau này Phàm ca nhìn đến đôi tay dài nhỏ của tôi biến thành hình dáng kì quái này thì không ổn rồi! Xong rồi, A Hoa không thể đẹp được nữa rồi!”

Nhìn thấy trận doanh Nhân Loại với phong cách kiến trúc Châu Âu Trung Cổ quen thuộc kia, Tiêu Phàm có cảm giác đã lâu không thấy.

Sau khi khu vực được mở ra, trận doanh Nhân Loại so với ba trận doanh còn lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Đương nhiên trận doanh Ác Ma hiện tại cũng rất yên tĩnh, nhưng đó không thể tính là bình tĩnh, bởi vì đó là hoang vắng.

Trận doanh Nhân Loại không giống trận doanh Tinh Linh ở chỗ có hai công hội lớn có lực hấp dẫn là công hội Hoa Nguyệt và công hội Tinh Thần, cũng không giống trận doanh Thú Nhân có hai đoàn thể chiến đấu vô cùng hiếu chiến tranh cao thấp cả ngày lẫn đêm.

Ở trong trận doanh Nhân Loại có hai công hội tương đối có tiếng, một cái gọi là Trật Tự, cái còn lại tên Ngạo Thiên.

0.13046 sec| 2426.156 kb