“Anh sao lại cho cô ấy ăn nhiều như vậy, hiện tại thân thể cô ấy không tốt, vạn nhất sơ ý một chút…”Irina không biết hiệu quả sau khi Aina ăn [Món Ăn Mị Lực 100 Điểm], tất nhiên không biết rằng thân thể của Aina lúc này đã không có việc gì nữa, vội vàng trách cứ Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm còn chưa kịp trả lời, Aina đã nói với Irina: “Irina, tôi không sao! Ăn bể bụng thì liền ăn bể bụng đi, tôi còn chưa ăn đủ đâu!”

Nói xong, Aina lại bỏ vào miệng rất nhiều đồ ăn vặt, giống như thật sự muốn ăn đến khi làm cho chính mình bể bụng vậy.

Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dáng của Aina, rốt cục phá lên cười.

Lúc này, Irina rốt cuộc phát hiện ra Aina khác thường, phát hiện ra bỗng nhiên khí sắc của Aina đã bình thường trở lại, khó tin nói: “Aina, thân thể của cô không sao rồi hả? Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”

“A, a, ô, ô, ô…”

Cái miệng nhỏ của Aina phồng lên, phát ra từng tiếng ô ô không rõ ý nghĩa trả lời Irina.

“Thật là tốt quá rồi!”

Cũng không biết Irina nghe được gì từ những tiếng ô ô giải thích của Aina, cao hứng hét lên một tiếng, giang hai cánh tay ra nhào về phía Aina.

Đợi đến lúc xuyên qua bộ trang phục mỏng của vu nữ cũng có thể thấy cái bụng dưới nhô lên của Aina, Aina rốt cuộc dừng việc ăn lại, hài lòng sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, vẻ mặt hạnh phúc ợ một cái, sau đó Aina bỗng nhiên ý thức được hành động bất nhã của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng.

Sau đó cô đột nhiên đứng lên, xoay người nhìn Tiêu Phàm đang đứng trước mặt, giọng nói rất nghiêm túc nói: “Cám ơn…”

Tiêu Phàm vừa định mỉm cười nói cô đừng khách sáo, không ngờ Aina lại trực tiếp nhào tới, một lần nữa nhào vào trong ngực Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đang muốn vỗ nhẹ sau lưng Aina để an ủi cô một chút, nhưng sau một lúc, bờ môi Aina lại trực tiếp dán lên!

Tiêu Phàm cảm thấy trên miệng mình có một thứ ngọt ngào, vô cùng ấm áp dán lên, sau đó bộ não của Tiêu Phàm liền trực tiếp trống rỗng, chỉ còn nghe được âm thanh trái tim mình đang nhảy kịch liệt bên trong lồng ngực…

Nơi này là một trấn nhỏ gần thành Aris của trận doanh Thú nhân nhất, sau khi chia tay với đám người Aina, Tiêu Phàm đi một lúc lâu mới đến được đây. Nguyên nhân khiến Tiêu Phàm lặn lội đường xa để đến chỗ này.

Chỉ vì chỗ này có truyền tống trận mà Tiêu Phàm cần.

Dọc theo con đường này, thần sắc của Tiêu Phàm có chút hoảng hốt, trong đầu chỉ nhớ là mình bị cái em gái NPC Aina đáng yêu kia kiss, sau khi kiss xong, đầu óc Tiêu Phàm liền nổ tung, không biết là bởi vì Aina là NPC hay là bởi vì nụ hôn kia, tóm lại Tiêu Phàm chỉ biết ngây ngốc đứng đó, mặc cho thân thể được bản năng thúc đẩy, hưởng thụ khối ôn ngọc Aina.

Cuối cùng trong sự kêu rên, khóc lóc rung trời động đất và sự lôi kéo của Thái Thập Tam và Tiểu Miêu, Tiêu Phàm mới bị ép tách ra.

Sau khi tách ra, bầu không khí giữa Aina và Tiêu Phàm trở nên vô cùng lúng túng, hai người Thái Thập Tam và Tiểu Miêu bỗng nhiên như biến thành giáo viên chủ nhiệm đang giáo dục học trò, nhìn chằm chằm hai người Aina và Tiêu Phàm, sợ rằng nếu hai cô không để ý thì Aina và Tiêu Phàm sẽ lại quấn lấy nhau.

Đúng vào lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên nhìn thấy ở phía xa xa có một đội ngũ người ngựa lớn đang chạy về phía mình, người dẫn đầu rõ ràng chính là người đàn ông nham hiểm Quân Sư Xấu Bụng kia.

Tiêu Phàm lập tức hồi phục tinh thần từ trong cơn hoảng hốt, biết mình nên nắm chặt thời gian để chạy trốn, bằng không nếu lại bị những kẻ vô lại này của bang Long Hổ dây dưa, sau này sẽ khó tìm được cơ hội thoát khỏi ma chưởng của xã hội đen.

Thế là Tiêu Phàm vội vàng dặn dò Thái Thập Tam một phen, nhân lúc cô còn chưa phát hiện ra sự khác thường, lấy cớ nói là hắn để quên một vài thứ dọc đường, cần trở lại theo đường cũ để tìm, nhiệm vụ hộ tống Aina trở về liền giao cho cô.

Ngay sau đó Tiêu Phàm lại nhìn về phía Tiểu Miêu đang mang vẻ mặt cổ quái nói một tiếng cám ơn, cuối cùng Tiêu Phàm nhìn thật sâu Aina đang đứng một bên, trong ánh mắt lưu luyến không rời của Aina, nhẹ giọng nói một câu: “Sau này, chúng ta sẽ gặp lại…”

Tiêu Phàm quay người đi, trong khoảnh khắc quay người, trong lòng Tiêu Phàm bỗng nhiên xuất hiện một chút cảm giác mất mát.

“Sau này, chúng ta sẽ gặp lại…”

Tiêu Phàm đột nhiên cảm giác câu nói này có chút châm chọc, mặc dù mọi người đều ở trong trò chơi nhưng mà sau này còn có thể gặp lại sao?

Đối với Tiêu Phàm mà nói, chỉ cần Thái Thập Tam mang Aina trở lại thành Aris, nhiệm vụ này liền coi như kết thúc, vậy sau này hắn thật sự còn có cơ hội gặp lại Aina sao?

Tiêu Phàm nhìn truyền tống trận trước mặt, bỗng nhiên có một cỗ xúc động muốn quay về lại đường cũ, nhưng bang Long Hổ nhất định bây giờ đang ở thành Aris chờ bắt hắn, nếu hắn trở về chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao, chẳng qua Aina…Haizz, Aina…

Ngay lúc hắn đang do dự có nên trở về hay không, một tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống vang lên, Tiêu Phàm biết nhiệm vụ lần này của mình thật sự đã kết thúc.

Nghe được tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, Tiêu Phàm bỗng nhiên thở phào một hơi, sau đó nở nụ cười, chẳng qua nụ cười này xem ra có chút giống như tự giễu.

Sau đó Tiêu Phàm trực tiếp khởi động truyền tống trận, hóa thành một chùm ánh sáng nhạt, biến mất khỏi mảnh đất trận doanh Thú nhân này…

Truyền tống trận bên trong thành Aris không ngừng xuất hiện rất nhiều người chơi mới tới, bọn họ đều là vì nghe thấy tin đồn “Lich King” Mệnh Phàm đại chiến NPC nên chen chúc nhau tới xem.

Mà bên ngoài thành Aris lúc này đang được vô số người chơi rảnh rỗi vây quanh, họ đang chờ để được nhìn thấy “Lich King” Mệnh Phàm trở về một chút, dù sao một màn lúc trước Tiêu Phàm dùng [Tinh Bạo Khí Lưu Trảm] cứng rắn chống chọi với [Kiếm Nhận Phong Bạo] của Buck, một bầu trời khói lửa màu lam kia thật sự quá mức lộng lẫy, bọn họ mặc dù chỉ đứng phía xa xa nhìn nhưng chỉ đứng đằng xa để nhìn thôi mà đã có thể cảm nhận được chấn động kinh thiên động địa và tiếng rống giận điên cuồng đầy bá khí không gì sánh được kia của Tiêu Phàm.

Nhìn thấy cuộc chiến như vậy, những người chơi rảnh rỗi bỗng nhiên trở nên nhiệt huyết sôi trào cả lên, những đồn đãi cấm kỵ lúc trước thế mà lúc này trong nhất thời lại bị một bầu nhiệt huyết khiến cho hòa tan.

Nhưng khiến cho người ta tiếc nuối là, trong đám người do Quân Sư Xấu Bụng và Reginald dẫn đầu trở về, họ không nhìn thấy thân ảnh của “Lich King” Mệnh Phàm.

“Đại Bàn, cậu sao lại xuất hiện ở đó, lúc trước tôi còn tưởng cậu toi rồi chứ?” Reginald nhìn Hào Đại Bàn lộ vẻ cơ trí mà cười nói.

“Hào Đại Bàn tôi phúc lớn mạng lớn, sao có thể tùy tiện toi mạng như vậy được!” Hào Đại Bàn lộ vẻ kiêu ngạo, vô cùng đắc ý nói.

“Lại nói đến anh bạn Mệnh Phàm của cậu, anh ta đi đâu rồi? Lúc ấy cậu ở đây, vì sao không giữ anh ta lại? Tôi muốn mời anh ta đến Chiến Minh của chúng ta làm khách, chiêu đãi thật tốt một phen.” Reginald là một người rất nhiệt tình, không thể đứng trước mặt cám ơn Tiêu Phàm một lần khiến anh ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

“Ôi trời, lần sau đi, tôi thấy anh ấy chắc là có chuyện gấp gì đó, đã vội vã offline rồi.”

Hào Đại Bàn đương nhiên biết vì sao anh em lại vội vã thoát khỏi trận doanh Thú Nhân như vậy, dù sao thế giới của xã hội đen cũng không dễ lăn lộn như vậy đâu, thừa dịp này nếu còn không tranh thủ phủi sạch quan hệ…

Sau khi trận chiến giữa Tiêu Phàm và O’Sullivan kết thúc, Hào Đại Bàn vẫn một mực trốn trong bụi cỏ không đi ra, chủ yếu là vì không muốn đi ra làm bóng đèn cản trở anh em, không thể không nói, về điểm này, Hào Đại Bàn rất là nghĩa khí.

Loại tình huống sống sót sau tai nạn này đối với Hào Đại Bàn mà nói chính là một cơ hội tán gái ngàn năm có một, cậu không cho rằng Tiêu Phàm lại không biết.

Chẳng qua Hào Đại Bàn vốn cho rằng Tiêu Phàm thay đổi khẩu vị, sẽ ra tay với Thái Thập Tam ngực lép, nhưng nào ngờ mục tiêu lần này của Tiêu Phàm lại là NPC ngực bự kia.

0.13383 sec| 2426.25 kb