Buck không biết tại sao O'Sullivan bỗng dưng lại trở nên điên cuồng như vậy, thế mà lại định liều mạng cùng tên tiểu ác ma này, nhưng gã còn nhớ rõ ràng phiến mây đên trên đỉnh đầu khi ấp ủ không khí nguy hiểm, nhưng mình lại không thể tiếp tục bước về phía trước tiếp nữa, nếu như bị một kích tác động đến, chỉ sợ ngay cả cái mạng của gã cũng không giữ được.
"Điên rồi, O'Sullivan điên thật rồi!"
Buck ngẩng đầu nhìn phiến mây đen thật lâu rồi thở dài.
Buck vốn dĩ tưởng rằng mình đã bị kích động điên cuồng nhất, nhưng gã không ngờ cái người lạnh lẽo u ám O'Sullivan khi nổi điên còn đáng sợ hơn gã vạn lần.
Buck nhìn ra được sự tạo thành tia sét này cũng không phải là pháp thuật Shaman gì đó, mà là O'Sullivan đã bỏ ra nguyên tố chi lực, vô cùng đơn giản tạo thành một tia sét, chỉ là dùng tất cả lực lượng trên người O'Sullivan cấp 6 để xuất ra một kích này nên nhìn vô cùng cường đại mà thôi.
Khi tia sét kia rơi xuống, Buck âm thầm thở dài trong lòng một hơi, kết thúc, tất cả đều kết thúc, bất luận là đối với con tiểu ác ma kia mà nói, hay là đối với O'Sullivan mà nói...
Nhưng sau khi ánh chớp tản đi, ánh sáng xanh kia lại làm gã nheo mắt.
Làm sao có thể?!
Vì sao mà tên kia vẫn còn sống?!
Sao có thể chứ?!
Vì sao mà tên kia vẫn còn sống?!
Buck không cách nào tưởng tượng Tiêu Phàm làm sao có thể sống sót sau khi bị tia sét mà O'Sullivan đã sử dụng tất cả năng lượng kia đánh trúng, vì thế gã bất giác bắt đầu sinh lòng e ngại.
Mà đúng lúc này, Tiêu Phàm từ trong sấm sét đi ra lại đang nhìn về phía gã...
Ngụ ý bên trong ánh mắt của Tiêu Phàm khi đi về phía gã này Buck vô cùng rõ ràng, kia là ánh mắt tràn đầy sát khí, nghĩ đến O'Sullivan dùng một kích toàn lực thế mà cũng không làm gì được tiểu ác ma này, trong lòng Buck thế nhưng lại hiện lên ý nghĩ muốn trốn chạy.
Nhưng gã nghĩ tới mình sẽ làm mất vinh quang của thị tộc Chiến Viêm bên trong nhiệm vụ này, nên ổn định lại tinh thần một lần nữa.
Gã không thể chạy trốn, nếu bây giờ gã chạy trốn, như vậy gã sẽ không thể trở lại thị tộc Chiến Viêm mãi mãi, gã sống sót một cách uất ức như vậy còn có ý nghĩa gì?
Đúng, nhiệm vụ, mình chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, không cần thiết phải phân cao thấp với cái tên tiểu ác ma này.
Thế là mắt hổ của Buck lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía bọn người Tiểu Miêu bên ngoài chiến trường, ánh mắt trở nên vô cùng dữ tợn...
...
Sau khi tai sét khi rơi xuống, đầu óc Tiểu Miêu hiện giờ vẫn có chút choáng váng, bởi vì có rất nhiều chuyện phát sinh mà cô ta nhìn hoàn toàn không hiểu, dù cô ta có là một nữ chủ trì chuyên nghiệp của trờ chơi chiến đấu (tự nhận), có kiến thức uyên bác về trò chơi, cũng vẫn thấy không hiểu gì cho lắm...
Thời điểm vừa mới bắt đầu, cái người gọi là Aina kia bỗng nhiên không biết thế nào liền không đi, lại cùng một con mèo trắng đáng yêu nói chuyện một lúc lâu mà mình không nghe rõ lời nói,
Tiểu Miêu không biết sau này giải thích với Mệnh Phàm như thế nào đâu.
Ai biết cái muội tử NPC kia bỗng nhiên thả một tia chớp màu đỏ về phía Tiêu Phàm, chuyện kế tiếp Tiểu Miêu như bước vào trong mơ mới thấy...
Mệnh Phàm bị pháp thuật của muội tử NPC kia làm cho điện giật liền biến thành một cái kén máu, mà muội tử NPC kia lại trực tiếp ngã xuống, đây là cái tình huống gì vậy?
Nhưng như vậy vẫn chưa xong, kén máu sau khi phun ra một tia ánh sáng xanh liền trực tiếp nổ tung, Mệnh Phàm bước ra từ bên trong với một hình tượng hoàn toàn khác biệt, không thể không nói Mệnh Phàm như này có chút đẹp trai, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng coi như xứng với mình.
Có điều chuyện tiếp theo thực sự khiến Aina mở rộng tầm mắt...
Mệnh Phàm trực tiếp đánh bay đại lão hổ kia, sau đó lại dùng binh khí bay múa bây trời ức hiếp gã, lại cùng với một nam nhâm mặc áo choàng điên cuồng ẩu đả.
Từ lúc nào mà Tiêu Phàm trở nên dữ dội như vậy?!
Với lại Tiểu Miêu xem phương thức chiến đấu lúc này của Mệnh Phàm một chút cũng không thể hiểu?
Những cái quả cầu lửa cùng với binh khí bay tới bay lui kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Còn chưa đợi Tiểu Miêu suy nghĩ xong xuôi, trời lại tối đen, một tia chớp đạp xuống.
Ầm ầm lớn tiếng như vậy! Xém chút nữa là hù chết Tiểu Miêu rồi! Đây chính là phân cảnh tai nạn trong series tận thế của trò chơi sao!
Có điều... Giống như Mệnh Phàm vừa mới bị sét đánh trúng...
Nguy rồi, chắc chắn Mệnh Phàm bị đánh chết rồi, vậy mình nên làm cái gì đây, Tiểu Miêu không thể đánh lại nổi con đại lão hổ kia đâu!
Ơ? Không đúng, màu xanh mênh mang bên kia chính là cái gì vậy?
...
Tiểu Miêu nhìn thấy Tiêu Phàm mang theo lửa từ trong sấm sét đi ra, cả người sững sờ, sau đó nội tâm của Tiểu Miêu bất tri bất giác nhảy bịch bịch lên.
Chỉ chốc lát sau hai mắt của Tiểu Miêu cùng Thái Thập Tam ngồi bên cạnh cô ta liền trở nên sáng lấp lánh cùng bộ dạng mê trai, bởi vì phương thức Tiêu Phàm lên sàn như vậy thực sự là quá đẹp rồi ~
Một soái ca toàn thân mang lửa đi ra từ trong sấm sét, thấy thế nào cũng khiến người ta mê muội ~
Ngay tại lúc này, lông tơ của Tiểu Miêu bỗng nhiên dựng lên, bởi vì cô ta phát hiện con đại lão hổ kia đang nhìn chằm chằm về phía mình!
Ngay sau đó cô ta liền nhìn thấy Buck giơ búa của mình lên, lấy bản thân làm trung tâm, điên cuồng xoay tròn, Kiếm Nhận Phong Bạo!
Ông trời ơi! Cái tên đại lão hổ phát rồ này thế mà lại sử dụng Kiếm Nhận Phong Bạo hướng về phía Tiểu Miêu đáng yêu như mình! Chẳng lẽ gã không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao!
Vù vù vù, "Hành trình vẩy nước" dài dằng dặc của Tiểu Miêu lần này rốt cuộc lại chấm dứt ở nơi này sao?
...
Buck không tiếp tục chần chờ, sau khi O'Sullivan hi sinh, gã lập tức không có ý định dông dài cùng Tiêu Phàm, mà hướng thẳng về hướng đám người Aina sử dụng [Kiếm Nhận Phong Bạo] sát hại háng loạt.
Trong lòng Buck trở nên hung ác, bên cạnh Aina, bất kể là ai, tất cả mình đều cho chết chung!
Chỉ cần Aina chết rồi, vậy là nhiệm vụ của mình sẽ coi như hoàn thành!
...
Tiểu Miêu nhìn vòi rồng màu đen đang hối hả tiến gần về phía mình, liền cảm thấy sợ hãi hai chân run rẩy, đi cũng không đi được rồi, trong lòng có chút đau thương.
Mà đúng lúc này, bên tai cô ta bỗng nhiên truyền đến một trận nổ vô cùng mạnh mẽ, ngay sau đó một hình ảnh màu xanh thoảng qua, một đoan lửa không ngừng nổ tung xuất hiện trước người của cô ta...
Ngửi ngửi mùi thơm say lòng người kia, nhìn xem thì thấy một bóng lưng, trong lòng Tiểu Miêu liền cảm thấy an bình, trên mặt bất tri bất giác ửng đỏ lên...
Chiến đấu trong một khoảng thời gian dài, thần kinh của Tiêu Phàm vẫn luôn một mực căng thẳng, không dám lơi lỏng nửa phần, cho nên cảm giác của hắn trở nên nhạy cảm khác thường,chỉ thoáng nhìn Buck một cái, Tiêu Phàm đã đoán được ý đồ trong lòng của gã.
Hỏng rồi, cái tên này thế mà lại trực tiếp dời mục tiêu, để mắt đến mấy người Aina!
Đối phương di chuyển mục tiêu là tình huống Tiêu Phàm không muốn phải đối mặt nhất, bởi vì Tiêu Phàm là một người chơi chuyên thu hút sát thương điển hình, trên người cũng không có bất kỳ kỹ năng nào có thể hỗ trợ cho đồng đội.
Sau khi nhận ra ý đồ của Buck, Tiêu Phàm không dám chần chờ nữa, lập tức dùng Nhiên Thiêu Dẫn Kình tăng nhanh hiệu quả gia tốc, chạy đến trước người mấy người Aina.
Nhưng Buck lần này vì muốn giết chết Aina, thế mà lại trực tiếp sử dụng sát kỹ tất sát của chiến sĩ, Kiếm Nhận Phong Bạo!
Cả người Buck dựa vào lực ly tâm mà điên cuồng xoay tròn, lưỡi rìu sắc bén trực tiếp hóa thành một cái vòi rồng, bề ngoài như một cái cưa điện cắt không khí, tạo nên từng tiếng vù vù vang dội.
Tiêu Phàm nhìn thấy một màn trước mặt, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
Lúc trước chịu một tia sét toàn lực của O’Sullivan, mặc dù Tiêu Phàm đã dùng Túy Nguyệt Viêm để cản không ít sát thương nhưng lượng HP vẫn tụt xuống 50%, mà hiện tại Kiếm Nhận Phong Bạo của Buck lại lần nữa đánh tới, Tiêu Phàm cảm thấy chiêu này lại càng nguy hiểm hơn nhiều.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo