Phong Ma Tiểu Xích Lang nhìn những hình ảnh trong trò chơi mới xuất hiện trong tay mình, bỗng nhiên hắn ta vui vẻ cười phá lên: “Ha ha, tốt lắn, Thính Phong Giả số 002, cậu làm rất tốt, vì sao vừa rồi cậu không trực tiếp giao luôn những tấm hình này cho tôi chứ? Hiện tại tôi cần những tấm hình này nhất đó! Có những tấm hình ành, chuyện của Mệnh Phàm lập tức sẽ dễ xử lí hơn!”
Trong thành phố tấc đất tấc vàng như Hongkong này, có rất nhiều tòa nhà cao cấp đơn giản.
Từ đơn giản này từ trước đến nay đều không thể nào dính dáng đến tòa nhà cao cấp, nhưng với tình trạng của ngôi nhà cao cấp này thì dùng từ đơn giản lại khá chuẩn, bởi vì trong phạm vi vài dặm xung quanh nó đều là bãi cổ cùng cây cối, chỉ có duy nhất một ngôi nhà vô cùng đơn giản tọa lạc ở giữa đó, mà cách đó vài dặm cho một bức tường đen dựng thẳng vây kín, nói rõ với người khác rằng mình là chủ nhân của khu vực vô cùng rộng lớn này cũng chính là chủ nhân của ngôi nhà này.
Mà ở trong sân thỉnh thoảng còn có một vài người đàn ông mặc tây trang thắt cà vạt dáng người cường tráng đi qua đi lại, hình như bọn họ đang canh giữ gì đó, nhìn qua bọn họ cũng không giống người bình thường, mỗi động tác của bọn họ đều để lộ khí thế hung ác.
Đúng lúc này, cánh của của một căn phòng rộng lớn nào đó trong tòa nhà bị đá văng, một cô gái trực tiếp xông vào, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên vẫn đang bất động ngồi trên ghết, vô cùng khó chịu hét lên một tiếng: “Daddy!”
Tướng mạo người đàn ông trung niên hung dữ, nhưng lại có đủ khí chất đế vương, dường như ông ta đã quen với hành động thô bạo từ trước đến nay của con gái mình, nghe thấy tiếng hét của cô gái, ông ta cũng chỉ à lại một tiếng, sau đó lại cầm lên chiếc di động hiệu Quả Lê mà mình mới mua, sau đó ông ta ngây ngô cười “He he, he he…”, ánh mắt cũng không thể rời khỏi màn hình điện thoại.
Cô gái nhìn thấy hành động của ba mình cũng có chút nghi ngờ, bởi vì ông ta không sử dụng màn hình trên không để xem, mà lại lén lút dùng màn hình điện tử bình thường, phải biết rằng hiện giờ đã còn rất ít người sử dụng điện thoại di động, vì vậy cô cao giọng quát: “Daddy! Người đang làm gì thế!”
“Thập Tam muội, ba cô đang xem một live streamer tên là Tiểu Miểu trực tiếp đó, ông nói con gái bây giờ thực sự rất xinh đẹp, mà ngoại hình của em gái Tiểu Miêu này cũng rất chuẩn đó.”
Thập Tam vừa nghe liền không nói hai lời mà trực tiếp xong đến trước mặt lão đại Long Hổ bang, trước khi lão đại Long Hổ bang kịp phản ứng lại cô đã đoạt lấy điện thoại di động trong tay ông ta, ném mạnh xuống đất: “Lại là con mèo thối này! Quả thật là một người đàn bà không biết xấu hổ!”
Lão đại Long Hổ bang nhìn thấy điện thoại di động Quả Lê bị ném vỡ trên mặt đất đau khổ kêu rên: “Thập Tam muội, vì sao con lại thừa kế thói quen đập phá này của mẹ con chứ, cứ ném điện thoại thế này thì vui lắm sao? Cái điện thoại Quả Lê này là ta mới mua ngày hôm qua đó! Tháng này mấy mommy của con đã ném vỡ mấy chiếc điện thoại Quả Lê rồi, nếu cứ như vậy nữa thì ta đường đường là lão đại Long Hổ bang cũng sẽ bị những người đàn bà điên này làm cho phá sản mất,
Lần sau ta sẽ mua một rương điện thoại di động Đậu Nành luôn, dù sao mua về một chiếc cũng chỉ dùng được một ngày thôi, điện thoại Đậu Nành vẫn thực dụng hơn…”
“Ai bảo người gài rồi vẫn không chịu nghỉ ngơi, cả ngày cầm điện thoại lên xem mấy cô live streamer trực tiếp trên mạng chứ! Hừ!” Sau đó Thập Tam nhỏ giọng thần nói: “Hơn nữa lại còn là xem con mèo thối kia trực tiếp…”
“Hu hu! Thập Tam muội à, vì sao ngay cả cách nói chuyện của con cũng giống y chang những mommy đó của con vậy? Quan tâm yêu thương ba của con hơn một chút không tốt hơn sao? Con xem, so với đám anh trai kia của con, daddy thương con nhất.” Nói xong lão đại Long Hổ bang đến ôm con gái của mình.
Nhưng mà Thập Tam hoàn toàn không cảm kích, hung hăng đạp lão đại Long Hổ bang một cước: “Tránh ra, daddy, con gái người đến đây lần này là có việc muốn nhờ, người đừng có ở đây đùa giỡn là tốn thời gian của con nữa!”
“Được, con nói đi, trong trường lại có anh công tử nào không sợ chết chọc vào con à? Ngày mai daddy cho người đi mời ông bà cha mẹ của hắn ta đi ra ngoài ăn bữa cơm.” Lão đại Long Hổ bang tùy ý nói, tựa như đây chỉ là một chuyện rất bình thường không có gì đặc biệt.
“Con không nói đến loại chuyện này, con muốn daddy giúp con trở nên mạnh mẽ giống như daddy!”
Thập Tam chăm chú nhìn vào hai mắt của lão đại Long Hổ bang, kiên định lên tiếng.
“Hả?”
Lão đại Long Hổ bang lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ông có chút nghi ngờ, trong lòng suy nghĩ một hồi, sau đó đứng lên.
Sau khi ông ta đứng dậy từ trên ghết dựa, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào lập tức kéo dài chiếc bóng của ông.
Lúc này khi người đàn ông đứng đối diện với Thập Tam, mới phát hiện Long Hổ bang cao lớn cường tráng đến kinh người, đỉnh đầu của Thái Thập Tam lại chỉ đứng đến hông của ông ta.
Lão đại Long Hổ bang cười với con gái của mình: “Nếu như vậy có thể sẽ mệt chết luôn đó, con chịu được sao?”
Thập Tam nghĩ đến biểu hiện trong nhiệm vụ lần này của mình, hai tay cô nắm chặt lại: “Daddy, người nói nhiều quá!”
Lão đại Long Hổ bang nghe thấy câu trả lời của con gái mình, biểu tình co giật: “Được được, nếu như con đã muốn mạnh hơn, vậy thì ta sẽ rèn luyện cho con một phen, đến lúc đó đừng có đổi ý khóc nhè nhé.”
Câu nói này nghe qua chẳng khác nào đang uy hiếp cô, nhưng Thập Tam hoàn toàn không để ý đến ông ta mà trực tiếp đạp lại một cước, có điều lần này chân của Thập Tam lại bị bàn tay tô hữu lực của lão đại Long Hổ bang bắt được.
“Thập Tam muội à, hôm nay con chơi cũng đủ mệt rồi, đừng nóng vội luyện tập, đi về nghỉ ngơi trước đi.” Dứt lời lão đại Long Hổ bang buông bàn tay to đang nắm lấy chân Thập Tam của mình ra.
Sau khi lão đại Long Hổ bang buông tay, Thập Tam thu chân lại, cô di chuyển, sau đó trừng mắt liếc daddy của mình một cái rồi không thèm nhìn lại mà bước đi luôn.
Sau khi lão đại Long Hổ bang nhìn thấy Thập Tam rời đi, ông thở dài, sau đó xoay người mở ra ngăn kéo của một chiếc bàn trong phòng mình, lấy ra một chiếc di động Quả Lê mới, thuần thục mà đánh một dãy số dài, sau đó thét lớn với người bên kia điện thoại: “Quân Sư, tên khốn này mau chóng lại đây cho ta!”
Lão đại Long Hổ vang yên lặng ngồi trên ghế dựa, thân mình hơi dựa về phía sau, có vẻ như có phần thoải mái, nhưng vẫn tản mác ra khí thế vương giả áp bức khiến bốn người đứng trước mặt ông ta không dám lên tiếng.
“Quân Sư, tôi gọi bốn người các cậu đến không phải là để các cậu đứng ngốc ở đây, mau lên tiếng cho tôi, nói cho tôi biết, Thập Tam muội đáng yêu kia của tôi rốt cuộc là gặp phải cái gì trong trò chơi “Tân Sinh”, vì sao lại bỗng nhiên chạy đến chỗ tôi nói muốn mạnh mẽ gì đó! Đây là những lời mà một cô bé đáng yêu sẽ nói sao! Các cậu nói xem, con bé ngốc ngốc đáng yêu như Tiểu Miêu thì tối biết bao nhiêu!”
Lão đại Long Hổ bang lớn tiếng hét lên, nước miếng văng ra, mà bốn người đàn ông đứng trước mặt ông ta chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu cúi người, nghe ông ta răn dạy.
Mà người đàn ông cao cao gầy gầy đứng bên ngoài cùng bên trái chính là người có danh hiệu “Quân Sư” trong bang, cũng chính là một trong tứ đại hộ pháp của Long Hổ bang ở “Tân Sinh”, Quân Sư Xấu Bụng.
L:úc này gã đang oán thầm trong bụng, vừa rồi lão đại hô to gọi nhỏ bắt mình tới đây, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, ai mà ngờ lại chỉ vì chuyện cỏn con này, Thập Tam rõ ràng là con gái của ông ta, chẳng lẽ ông ta không thể trực tiếp hỏi cô bé được sao? Cũng chưa thấy ai làm cha mà chật vật đến thế, rõ ràng một đời kiêu hùng lại bị con gái nhỏ của chính mình khắc chế không cựa được, nói ra ngoài phỏng chừng sẽ chẳng có mấy ai tin.
Mặc dù trong lòng Quân Sư có chút khinh thường chuyện này, nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt lão đại của mình, gã chỉ có thể thấp giọng trả lời: “Lão đại, ngài cũng biết tính cách của đại tiểu thư từ bé đến lớn đều như vậy, điều này có gì kì lạ đâu.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo