Hào Đại Bàn trốn trong bụi cỏ, nhìn thấy tất cả, hai mắt sáng lên, lộ vẻ hèn mọn, trong lòng thầm nói, chậc chậc, Phàm ca, anh thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời nha!
Chẳng qua Hào Đại Bàn lúc này vẫn có một chỗ nghi hoặc, đó là “người bạn dã chiến” mà cậu quen lúc ở trong bụi cỏ làm sao mà đột nhiên đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Chính cậu cũng không phát hiện ra anh ta đã rời đi lúc nào, cảm thấy tên kia cư nhiên lại có thể sống sót qua trận NPC tấn công lung tung người chơi kia, coi như cũng là một người vô cùng lanh lợi, không hỏi được ID để thêm anh ta làm hảo hữu thật là một chuyện đáng tiếc…
…
Sau khi Tiêu Phàm rời đi, Tiểu Miêu dưới sự hộ tống của Chiến Minh, bây giờ cũng đã trở về thành Aris.
Nhưng trên đường đi cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, lúc nãy lúc cô nhìn thấy Aina và Tiêu Phàm làm chuyện kia, Tiểu Miêu không hiểu sao mà trong lòng cô lại lập tức xuất hiện cảm giác rất khó chịu.
Nhưng mà Tiểu Miêu lại nghĩ đến vẻ trúc trắc lúc hôn của Tiêu Phàm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cổ quái, trong lòng cô nảy ra một cái suy đoán hơi hoang đường, chẳng lẽ “Lich King” Mệnh Phàm đỉnh đỉnh đại danh kia lại là một con chim non?
Không đúng, chuyện này làm sao có thể!
Nhất định là cái tên đáng chết kia muốn giả vờ, nghe nói càng là một lão thủ trên tình trường thì đều sẽ càng giả vờ ngây thơ, lúc Mệnh Phàm hôn có vẻ ngây thơ như vậy, nhất định có vấn đề!
Chẳng qua, điều khiến Tiểu Miêu tức giận nhất là, Tiêu Phàm vậy mà chỉ nói với cô một tiếng cám ơn xong thì liền đi mất.
Cám ơn? Cám cái trứng chứ ơn, anh muốn đi thì không thể nói với Tiểu Miêu đáng yêu mê người này thêm một câu hẹn gặp lại hay sao hả!
Vì sao ngay cả một em gái NPC anh ta cũng nói hẹn gặp lại, mà lại không thèm để mắt đến mình đây chứ, cái tên Mệnh Phàm tính toán chi li này!
Thế là Tiểu Miêu càng nghĩ lại càng giận, cả khuôn mặt đều méo mó, một bộ dạng người sống chớ đến gần…
Về phần Aina, sau khi cô và đám người Thái Thập Tam trở về thành Aris, trong thành liền xuất hiện một số lão giả mặc pháp bào hoa lệ.
Họ đang hộ tống một chiếc xe ngựa màu xanh bên trên khắc những đồ đằng ma pháp.
Lúc Aina lên xe ngựa, Thái Thập Tam liền nhận được thông báo cô đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Aina, nhiệm vụ lần này có thể bình an vô sự, thật sự là tốt quá rồi.” Sau khi Irina nhìn thấy người tiếp ứng của Vu tộc, nó liền đứng trên vai Aina, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
“Ừm, chúng ta nhanh trở về hoàng thành thôi, đoán chừng Vu Tổ đại nhân đang sốt ruột chờ chúng ta đó.”
Irina nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Aina, bỗng nhiên cảm thấy Aina có chút không giống so với lúc trước, nhưng mà không giống chỗ nào thì nó không thể nói rõ được.
Mà Aina lúc này trong lòng lại thầm nói, mình sau khi trở về nhất định phải khắc khổ tu luyện, Brahma, sau này đợi lúc chúng ta gặp lại nhau, Aina nhất định sẽ không làm gánh nặng cho anh nữa, suy cho cùng anh là vị hôn phu tương lai của Aina mà…
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên Aina lại nhớ đến nụ hôn mà cô chủ động lúc trước, trên mặt không khỏi nổi lên một mảnh ửng hồng, Irina nhìn thấy sắc mặt Aina biến đổi, nghĩ đến lúc trước Aina bị thương, không yên tâm nói: “Aina, cô sao vậy?”
“Không, tôi không sao, chỉ là ngồi trong xe nên cảm thấy hơi nóng chút thôi ~”
…
“Chúc mừng đại tỷ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, bang Long Hổ của chúng ta rốt cuộc cũng đã tích lũy đủ điểm để đổi lấy lệnh bài công hội trong Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, có thể như ý nguyện mà chính thức thành lập bang Long Hổ vô địch ở trận doanh Thú Nhân rồi.” Quân Sư Xấu Bụng đứng một bên nịnh nọt nói.
Thái Thập Tam không để ý đến gã, chỉ ngơ ngác nhìn tấm lệnh bài công hội nặng trĩu trong tay mình.
Mà sau lưng Quân Sư Xấu Bụng, Bạch Diện Thư Sinh và Lưu Manh Đòi Nợ không ngừng nháy mắt ra hiệu cho gã, ngay cả Đại Ca Cầm Đầu cũng bày ra dáng vẻ vội vàng.
Quân Sư Xấu Bụng thầm than trong lòng, cái đám đồng đội này thật là hại người, thật sự xem gã như một món vũ khí mà sử dụng sao, nhưng mà cũng không còn cách nào, ai kêu Thái Thập Tam lại là tiểu chủ tử của mấy người bọn gã chứ.
“Đại tỷ, chị đừng đau lòng, nếu không ~ chúng tôi lại đi bắt cóc Mệnh Phàm về cho chị nhé!”
“Không cần.” Thái Thập Tam nghe Quân Sư Xấu Bụng đề nghị, rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, nói: “Lúc Phàm ca giao phần sau của nhiệm vụ cho tôi, tôi liền biết là anh ấy muốn đi rồi.”
“Vậy chị vì sao lại…”
“Tôi cảm thấy…Lúc này anh ấy rời đi không có gì là không tốt cả.”
“Đại tỷ, chị rốt cuộc không thích anh ta nữa sao, tôi đã nói rồi, Mệnh Phàm là một tên gay, cả ngày chỉ quấn quít bên tên mập bên Chiến Minh thôi, cả người đều tràn ngập khí chất của một tên gay, có gì tốt đâu chứ! Ui da! Chị đánh tôi làm gì chứ?!”
Quân Sư Xấu Bụng vốn dĩ còn muốn tiếp tục chửi mắng Tiêu Phàm, không ngờ lại đột nhiên bị Thái Thập Tam quất cho một ống thép.
“Không cho phép chú nói xấu Phàm ca!”
Sau đó Thái Thập Tam nắm chặt ống thép trong tay, nói: “Là tôi cảm thấy thực lực của mình quá kém, trong nhiệm vụ lần này, trước mặt Phàm ca tôi căn bản chẳng giúp được gì cả, luôn luôn để cho anh ấy phải chiến đấu một mình, cảm giác này thật sự vô cùng tồi tệ! Cho nên tạm thời thả cho Phàm ca đi, chính tôi lại bí mật huấn luyện, nâng cao thực lực một chút cũng tốt.”
Quân Sư Xấu Bụng nghe được lời nói của Thái Thập Tam, gã bỗng nhiên cảm thấy tiểu chủ tử của gã đã đột nhiên trưởng thành, nhưng mà…Vì sao chị ấy vẫn còn thích cái tên Mệnh Phàm đáng chết kia chứ!
Thái Thập Tam lại suy nghĩ một lúc, nói tiếp: “Về phần bắt cóc gì đó, đến lúc đó rồi nói sau, chờ đến khi tôi cảm thấy thực lực của mình có thể đánh bại Phàm ca thì sẽ làm vậy, đến lúc đó các chú lại ra tay cũng không muộn đâu…”
…
“Hắt xì!”
Tiêu Phàm đã trở lại thành Antequera ở trận doanh Nhân Loại bỗng nhiên hắt hơi một cái, sau đó trong lòng Tiêu Phàm thầm cười nghĩ, có phải những đồng đội đáng yêu đã lâu không gặp kia đang nhớ về hắn hay không…
Không biết nơi này là nơi nào, cây cối um tùm tươi tốt xung quanh khiến cho người ta cảm thấy nơi đây là trận doanh Tinh Linh nổi tiếng bao trùm bởi rừng dậm, nhưng nếu nhìn kĩ lại, cây ở nơi đây dường như không sum xuê như ở trong trận doanh Tinh Linh, nói chung thì đây chính là một nơi nào đó bí mật trong trò chơi “Tân Sinh”.
Chủ nhân ở nơi này cũng không biết làm thế nào mà tìm ra được chỗ này, người đó thu thập một ít nguyên liệu rồi thuê người làm một vài đồ dùng hằng ngày, xậy dựng một căn nhà gỗ nho nhỏ cho mình.
Trong gian nhà nhỏ bằng gỗ này có một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng tỏ, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác âm u, tựa như nơi này trời sinh đã có duyên với bóng ma vậy.
Cách bài trí đồ đạc trong căn nhà nhỏ bằng gỗ vô cùng đơn giản, chỉ có một bàn một ghế.
Trên chiếc bàn bày đầy giấy viết, trong trò chơi thì thứ như giấy viết này là một vật vô cùng hiếm thấy. Dù sao thì các tin tức trong trò chơi, ngoài trừ đạo cụ của nhiệm vụ thì rất ít khi xuất hiện trên mặt giấy, mà những thứ này xuất hiện ở nơi đây chính là bởi vì chủ nhân của nơi này đã quen với việc viết vẽ lên giấy rồi.
Có điều thứ có thể thấy rõ nhất chính là bức thư pháp được trang trí phía sau chiếc ghế dựa kia, nước mực đen huyền lan ra trên giấy Tuyên Thành, trực tiếp viết ra hai chữ “Thính Phong”…
…
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở trận doanh Thú Nhân?”
Phong Ma Tiểu Xích Lang chắp tay ra đằng sau, đánh giá người đứng trước mặt mình, mà lúc này đứng trước mặt Phong Ma Tiểu Xích Lang lại chính là “Thính Phong Giả số 002” lẻn đi trong im lặng Hào Đại Bàn.
Rất nhiều tình báo của Thính Phong các đều có thể trực tiếp truyền đạt thông qua chat box, cũng không cần nhân viên tình báo phải quay về báo cáo trực tiếp, nhưng nếu như đó là chuyện đã bị làm lớn lên, vậy thì lại khác…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo