Phải mang theo sức mạnh lớn đến thế nào mới có thể làm được điều này!
Sau đó Tiểu Miêu cẩn thận nhìn lại, cô ta mới phát hiện hóa ra Reginald vừa dùng lưng kiếm để tấn công, như vậy xem ra Reginald đang muốn dùng sức mạnh kinh khủng của mình để dồn Lich King vào chỗ chết!
Thấy vậy Tiểu Miêu thầm than trong lòng, hội trưởng của công hội Chiến Minh, thật sự rất khí phách!
Chiến Sĩ có thể nói là chức nghiệp có số lượng người chơi đông nhất trong Tân Sinh, dù sao cũng là một thành viên trong “Chiến pháp tam giác sắt”, muốn không đông cũng không được.
Mặc dù Cuồng Chiến Sĩ cũng là một loại Chiến Sĩ nhưng mà số lượng lại tương đối thưa thớt, trước mắt mà nói, trong trò chơi cũng chỉ có một người là Reginald.
Cuồng Chiến Sĩ so với Chiến Sĩ chỉ nhiều hơn một chữ, nhưng mà lại khác nhau một trời một vực. Điều này khiến cho một nhân vật vốn dĩ xông pha chiến đấu, gánh chịu tổn thương cho đồng đội trong chiến đấu lại càng có huyết tính đáng sợ hơn.
Cuồng Chiến Sĩ là một chức nghiệp hy sinh lý trí để đổi lấy sức mạnh, trong chiến đấu quy mô nhỏ có lực sát thương rất lớn.
Cuồng Chiến Sĩ bị lửa giận của bản thân ăn mòn lý trí, sau khi huyết tính tàn bạo trong huyết mạch bị kích phát ra, sẽ nâng cao tất cả các hạng thuộc tính cá nhân ngoại trừ trí lực, nhưng sẽ mất hết tính người, tiến hành công kích hủy diệt đối với toàn bộ sự vật xung quanh, không phân biệt bạn hay thù.
Nhưng Reginald lại khác, anh ta hoàn toàn không có loại gánh nặng bạo tẩu mà mất khống chế này, hoặc là nói anh ta có thể làm cho loại gánh nặng này giảm thiểu đến mức thấp nhất.
Có lẽ là bởi vì Reginald che chở đồng đội trong vô thức, sau khi anh ta hoàn toàn đánh mất lý trí của mình, vẫn có thể đem địch ý của bản thân khóa chặt trên người kẻ địch, sẽ không tạo thành hậu quả ngộ thương đồng đội.
Cũng có thể là bởi vì điểm này, Reginald mới có thể chuyển chức thành chức nghiệp ẩn Cuồng Chiến Sĩ trong Tân Sinh.
Ở Tân thủ thôn trận doanh Ác ma, cái con cừu Trung tướng ác ma Arista đã truyền thừa Chuyên Tinh Thân Sĩ cho Tiêu Phàm đã từng nói, trả giá càng lớn thì sức mạnh đạt được sẽ càng lớn, câu nói này cũng thích hợp áp dụng lên cái chức nghiệp Cuồng Chiến Sĩ này.
Từ bỏ lý trí của bản thân, mặc cho cơn thịnh nộ khống chế bản thân chiến đấu để đổi lấy sức mạnh đã định trước là vô cùng cường đại.
Reginald hóa thành một cơn bão lốc màu máu đỏ cuốn sạch toàn bộ chiến trường, mà Tiêu Phàm lúc này đang ở trong tâm bão khổ sở chống đỡ.
Thanh cự kiếm sắc bén trong tay Reginald vung lên, không khí xung quanh bị cự kiếm điên cuồng khuấy động, lộ ra từng trận gió lốc.
Bên trong gió lốc, cự kiếm bị Reginald sử dụng như một thanh vũ khí cùn, không chém vào thứ gì, chỉ đơn thuần là đập! Hung hăng mà đập! Đập một cách vô cùng thô bạo!
Reginald giống như muốn dùng sống kiếm của thanh cự kiếm cứ thế mà đập Tiêu Phàm thành thịt muối!
Đinh! Đinh! Đinh!
Cự kiếm và trường kiếm trong tay Tiêu Phàm lại một lần nữa giao chiến, tay Tiêu Phàm bị chấn động của mấy lần giao chiến chấn đến hơi tê tê, nếu như có thể, Tiêu Phàm không muốn dùng kiếm trong tay mình đi chống lại công kích trước mắt của thanh cự kiếm của Reginald một chút nào cả.
Nhưng mà hắn không còn lựa chọn nào khác, bởi vì Tiêu Phàm không cách nào né tránh được đòn tấn công lúc này của Reginald. Bởi vì hiện tại, Reginald không chỉ có thủ pháp tấn công thô bạo mà lại còn có tốc độ di chuyển và tốc độ công kích thật sự quá nhanh.
Tiêu Phàm biết chuyện này nhất định là do mấy kiếm của hắn đã kích phát kỹ năng bị động [Cuồng Chiến Sĩ Chi Huyết] trên người Reginald, khiến cho huyết mạch Cuồng Chiến Sĩ của Reginald thức tỉnh, thuộc tính nhân vật nảy sinh biến đổi lớn.
Nhưng mà thế này thì cũng hơi quá rồi, làm sao mà có cảm giác một người chơi bỗng nhiên biến thành một con Boss cuối vậy chứ.
Lúc này Tiêu Phàm thật sự rất muốn phân tâm đi xem thông tin đối thủ mà kỹ năng [Ác Ma Ngưng Thị] của mình phản hồi về một chút, nhưng mà hiện tại hắn ngay cả động tác đơn giản này cũng không làm được, Reginald quá mức điên cuồng, khiến cho Tiêu Phàm có chút đối phó không xuể.
Tình cảnh bây giờ của Tiêu Phàm làm hắn nhớ tới lần giao chiến đầu tiên giữa hắn và A Hoa Tỷ, lúc đó A Hoa Tỷ cũng dã man như vậy, cho nên trong lòng Tiêu Phàm lại càng thêm buồn bực, dù sao chuyện này cũng không phải là hồi ức vui vẻ gì.
Tiêu Phàm không phát hiện ra, nếu lúc ấy A Hoa Tỷ có được tốc độ hiện tại của Reginald, Tiêu Phàm đã sớm bại trận rồi nhưng mà lúc này mặc dù Tiêu Phàm rất chật vật nhưng vẫn còn đứng vững.
Tiểu Miêu nhìn Reginald trên chiến trường, cảm thấy hơi là lạ.
Cái người đang chiến đấu trên chiến trường kia thật sự là hội trưởng công hội Chiến Minh cười ha hả chào đón cô sao? Biến hóa này cũng không khỏi quá lớn đi!
Vả lại tình thế trước mắt thế mà Reginald lại đang áo đảo Mệnh Phàm, chuyện này thật là chẳng còn gì để nói, trong lòng Tiểu Miêu âm thầm vui sướng, Mệnh Phàm, anh cũng có ngày hôm nay.
Hào Đại Bàn cũng kinh ngạc nhìn chiến trường, nhưng mà sự kinh ngạc của cậu không phải là vì sự bộc phát thực lực của Reginald, Hào Đại Bàn cũng là thành viên của công hội Chiến Minh, sau khi vào trò chơi đều đi theo Reginald, cậu cũng đã từng chứng kiến dáng vẻ bạo tẩu lúc thức tỉnh Cuồng Chiến Sĩ Chi Huyết của Reginald. Hào Đại Bàn thật sự vô cùng sùng bái thực lực sau khi bạo tẩu của Reginald nhưng mà cậu cũng sẽ không lần nào cũng kinh ngạc khi thấy Reginald sử dụng kỹ năng này.
Sở dĩ Hào Đại Bàn kinh ngạc là bởi Tiêu Phàm có thể duy trì chút hơi tàn dưới kiếm của Reginald lâu như vậy.
Cậu chưa bao giờ thấy ai có thể sống sót lâu như vậy trong lúc Reginald bạo tẩu. Phải biết rằng lần trước Hào Đại Bàn tổ đội cùng Reginald đi đánh Boss dã ngoại cấp 35, sau khi Reginald bạo tẩu, con Boss vô cùng cường đại kia cũng chỉ cần hai phát là chết!
Mà bây giờ Tiêu Phàm có thể chống đỡ đến vòng tấn công thứ mấy này, thật sự có chút không tầm thường.
Khác với bầu không khí bên Chiến Minh, bang Long Hổ khẩn trương hơn rất nhiều, rõ ràng lúc nãy Tiêu Phàm vẫn chiếm ưu thế nhưng mà không biết tại sao bỗng nhiên lại thấy Reginald như đánh tiết gà biến thành một con quái vật, đuổi theo Tiêu Phàm mà ra sức đánh đập, tim của đám người bang Long Hổ đều muốn nhảy cả ra ngoài mất thôi.
Thái Thập Tam bị dọa sợ đến mức cũng bắt đầu khẩn trương cầu nguyện, là đứa con gái mà lão đại xã hội đen yêu thương nhất, bình thường muốn gì được nấy, từ trước đến nay chưa từng cầu nguyện điều gì, nhưng mà vì Tiêu Phàm, cô đành phá lệ.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân bình thường không thắp hương, gặp chuyện mới đi ôm chân phật, không đủ thành tâm nên dù có Thái Thập Tam cầu nguyện, mạng của Tiêu Phàm rốt cuộc cũng không trụ nổi.
Sau khi trải qua hơn mấy lần bị đập, Tiêu Phàm rốt cuộc không chịu nổi tấn công mãnh liệt như vậy, chỗ hổ khẩu đã run đến mức cầm trường kiếm không nổi, dưới một kích của Reginald, trường kiếm hơi trượt khỏi tay.
Trong lúc kẻ địch tấn công mãnh liệt, nắm vũ khí không vững là một chuyện khá nguy hiểm nhưng mà Tiêu Phàm rất thông minh thuận thế lui về phía sau, tránh thoát một số trùng kích. Nhưng Reginald cũng không định buông tha Tiêu Phàm như vậy, một kích khác lại chém tới…
Tiêu Phàm vẫn chưa thoát khỏi vận mệnh bị Reginald đánh bay, sau một kích này của Reginald, Tiêu Phàm rốt cuộc đứng không vững, ngã sấp về phía sau, cú ngã này cũng không phải một cú ngã bình thường, nó mang theo trùng kích dã man nhất của Reginald!
Tiêu Phàm nặng nề ngã trên mặt đất, ngực chấn động, trong miệng ngòn ngọt, một ít máu tươi chảy dọc xuống bên khóe miệng Tiêu Phàm…
Một cú ngã này khiến HP của Tiêu Phàm từ 100% suýt chút nữa tụt xuống chạm đáy, có thể thấy công kích lúc nãy của Reginald đáng sợ đến mức nào. Cũng khó trách lúc trước Reginald có thể đánh chết Boss dã ngoại cấp 35 chỉ bằng hai phát.
Nhìn kẻ địch chướng mắt trước mặt rốt cuộc cũng ngã xuống, Reginald hai mắt đỏ bừng cao giọng kêu gào như dã thú, trong tiếng gào thét âm thanh hùng hậu này mang theo vui sướng cực hạn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo