Nghe mấy lời của Quân Sư Xấu Bụng, Tiêu Phàm cảm thấy lạnh cả người, nhưng tình hình lúc này tốt hơn lúc nãy nhiều, dù hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ma chưởng của bọn họ, nhưng chỉ cần có thêm thời gian, hắn cảm thấy mình có thể từ từ rời khỏi đây. Giờ chuyện quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng mình.

Hơn nữa, hắn cũng từng nghe nói về cái nhiệm vụ truyền thuyết này. Dù sao giờ hắn cũng không có gì để làm, đi theo bọn họ làm nhiệm vụ truyền thuyết này cũng không phải chuyện gì tệ lắm.

"Được rồi."

Vì vậy, rốt cuộc Tiêu Phàm cũng đồng ý với yêu cầu của Quân Sư Xấu Bụng.

Tiêu Phàm vừa dứt lời, Thái Thập Tam lập tức vui vẻ đi ra từ sau lưng tứ đại hộ pháp: "Tốt quá, rốt cuộc anh cũng đồng ý, chồng ơi..."

Hai chữ "chồng ơi" này của Thái Thập Tam vô cùng ngọt ngào và mềm mại, trong lòng Tiêu Phàm thầm rùng mình, vừa định giải thích cho cô hiểu là mình chỉ đồng ý đi làm nhiệm vụ chứ không phải đồng ý làm chồng cô, nhưng Thái Thập Tam lại đi trước hắn một bước, lập tức ra lệnh cho đám anh em phía sau: "Còn không mau chào anh rể đi!"

"Chào anh rể!"

Tiếng gào thét vô cùng trật tự vang lên, khí thế vô cùng mạnh mẽ, trên thảo nguyên của trận doanh Thú Nhân đột nhiên dội lên từng trận sóng âm vang dội, giống như một luồng gió nhẹ thoảng qua tạo lên một luồng sóng xanh biếc vô cùng lớn.

"Chào đại ca!"

Tiếng chào đồng loạt vô cùng khí thế của đám người bang Long Hổ, làm cho ngay cả Tiêu Phàm từ nãy đến giờ luôn trong tình trạng sốt sắng cũng hú hồn.

Tiêu Phàm rốt cuộc cũng biết được vì sao lại có nhiều người thích làm lão đại hắc bang như vậy rồi. Phải nói chỉ với một tiếng gọi vô cùng tôn kính này đã là một sự hưởng thụ không tệ cho tâm trạng, cái cảm giác thoải mái khi được tôn sùng thật sự vô cùng khiến người ta say mê.

Nhưng sự hưởng thụ của Tiêu Phàm cũng không tiếp tục được bao lâu, bởi vì bỗng nhiên có một thân thể dán lên người Tiêu Phàm, ôm chặt lấy cánh tay hắn.

Bởi vì gần sát quá mức nên Tiêu Phàm có thể cảm nhận được phần ngực có chút khiêm tốn đến bi ai, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thương hại.

Vì sao lại thương hại ư?

Tiêu Phàm dù có hứng thú với oppai nhưng lần đầu gặp Tuyết Dạ, cái ôm của Tuyết Dạ vẫn có thể làm cho Tiêu Phàm sinh ra ảo ưởng. Thế mà Thái Thập Tam là một nữ nhân chân chính lại bằng phẳng đến nỗi không thể làm cho Tiêu Phàm sinh ra chút xíu rung động nào. Như thế này không phải là đáng buồn chứ còn gì nữa.

(*Oppai tiếng nhật có nghĩa là ngực)

Là con gái mà ngực ngay cả Tuyết Dạ cũng không bằng. Nếu cái này đều không đáng thông cảm thì còn có cái gì đáng thông cảm nữa đây.

...

Thái Thập Tam sau khi bảo các tiểu đệ chào hỏi Tiêu Phàm thì không thể chờ đợi được nữa, kéo cánh tay Tiêu Phàm vào ngực mình, cọ cọ Tiêu Phàm giống hệt như một con mèo, nét mặt lại còn vô cùng ngọt ngào.

Thế nhưng cùng lúc với động tác của Thái Thập Tam, Tiêu Phàm lại nghe ở đâu đó vang lên tiếng ken két ken két.

Tất nhiên đó không phải là âm thanh Thái Thập Tam phát ra, mặc dù người này là một cái ván giặt đồ, nhưng chất gỗ vẫn chưa đến mức cứng ngắc như vậy, không đến nỗi mới cọ cọ hai lần mà đã phát ra cái tiếng kinh khủng như thế rồi.

Những âm thanh này phát ra răng, khi răng trên và răng dưới cọ nhau dữ dội.

Tứ đại hộ pháp của bang Long Hổ thấy chủ nhân nhà mình ôm người nào đó ngực, lại còn vô cùng ngọt ngào thì ghen tức lắm. Hai tay nắm thành hai quả đấm, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm mà nghiến răng nghiến lợi. Âm thanh ken két này chính là do bọn hắn cắn chặt hai hàm sau đó mài qua mài lại mà ra.

Tiêu Phàm nhìn bốn tên hung thần ác sát trước mặt, trông thấy bọn hắn hệt như có thâm cừu đại hận gì đó với mình thì không kìm lòng được mà nuốt nước miếng một cái. Chợt nhớ lại Thái Thập Tam đang dán vào cánh tay mình, mới cảm thấy không được ổn cho lắm.

Thái Thập Tam tuy phẳng thì phẳng thật nhưng dựa sát rạt vào người mình như thế này, nói cho cùng thì nam nữ thụ thụ bất thân mà. Với lại Tiêu Phàm biết bây giờ thân mật quá mức với Thái Thập Tam cũng không tốt, bởi vì sau này nhỡ đâu mình và cô nàng xa nhau thì sự tức giận và oán hận bang Long Hổ sẽ càng dữ dội hơn nữa.

Nhưng bây giờ nên làm sao mới gỡ được Thái Thập Tam ra khỏi cánh tay mình đây, con bé này chính là một tiểu tổ tông của bang Long Hổ, đánh là không thể nào rồi, khuyên bảo là có cảm giác không được lắm, chỉ cần nhìn vào cái tính bất lương của Thái Thập Tam là biết, nghe lời mới là lạ ấy.

Tiêu Phàm cảm nhận Thái Thập Tam đang áp sát vào người mình, trong lòng rất buồn rầu. Bởi vì hắn không cảm giác được chút xíu nào gọi là được ôm là diễm ngộ, cũng chả tồn tại bất cứ sự hưởng thụ nào để mà nói cả. Hơn nữa, hai đôi tai thú của Thái Thập Tam dựng thẳng lên, mặc dù trông rất đáng yêu nhưng lại chọc chọc vào da Tiêu Phàm có chút ngứa ngáy khó chịu.

...

Đúng vậy đó, có đôi khi thật sự không thể chịu được mấy thứ có lông xù xù mà, ngứa muốn chết.

Ngứa muốn chết?

Sao bây giờ gương mặt mình cũng ngứa nhỉ, lấy chiều cao của Thái Thập Tam thân cao thì tai thú của cô hoàn toàn không thể đụng đến mặt hắn được?

...

Một bóng đen quen thuộc lướt qua trước mắt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm bắt đầu nổi điên: "Tom Cruise! Mày phắn khỏi đầu tao ngay!"

Tiêu Phàm đưa tay về phía con mèo đen trên đỉnh đầu, dùng sức quăng nó đi!

...

Đám Quân Sư Xấu Bụng thấy Tiêu Phàm bỗng nhiên hét lớn một tiếng, tưởng hắn muốn trở mặt đang định lấy vũ khí ra phòng bị thì chỉ thấy Tiêu Phàm bỗng vứt ra một con mèo đen không biết từ đâu.

Mèo đen?

"Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm lại ném ra một con mèo đen?

Chuyện này là sao đây?

Đám Quân Sư Xấu Bụng đang không hiểu chuyện xảy ra như thế nào.

Ngay lúc đám Quân Sư Xấu Bụng đang nghi hoặc, Tom Cruise luôn bị vứt đã thành thói quen, trình diễn một màn lộn mèo quay người một trăm tám mươi độ trên không trung, sau đó an toàn tiếp đất một cách vô cùng sang chảnh, không chịu nổi tính tình dở hơi của mình, nó mở miệng nói.

"Chào mọi người, ta là bạn của Mệnh Phàm, 'Ô Miêu Vương' Tom Cruise -- meo! "

...

Không riêng gì bang Long Hổ mà Tiêu Phàm cũng cảm thấy vô cùng hoang mang với sự xuất hiện đột ngột của sủng vật Tom Cruise, không phải con mèo này bây giờ đang trong quán rượu Blue ở trận doanh Nhân Loại sao? Sao lại xuất hiện ở trận doanh Thú Nhân này.

...

"Là mày! Tao nhớ ra đã gặp mày ở đâu rồi, mày chính là con mèo trong quán rượu ở Antequera kia!" Quân Sư Xấu Bụng giật mình nói.

Tất nhiên, Quân Sư Xấu Bụng rất có ấn tượng với con mèo này, nếu như không có nó thì "Hành động đi bắt Tiêu Phàm" của bang Long Hổ bọn hắn cũng sẽ không thuận lợi đến vậy.

Nhưng tiếp theo đó, Quân Sư Xấu Bụng lại suy nghĩ đến một việc cực đáng sợ.

Thuận lợi? Đúng vậy, kế hoạch tác chiến lần này của chúng ta thực sự đã thuận lợi đến quá đáng.

Quân Sư Xấu Bụng làm cố vấn của công hội Bang Long Hổ, những hoạt động trí tuệ bình thường đều dựa vào hắn nhưng lúc này tế bào não đang lúc không nên sôi nổi thì lại sôi nổi hẳn lên...

Nếu như mình không tính sai thì con mèo đen này chắc hẳn là sủng vật của Mệnh Phàm. Sao sủng vật của Mệnh Phàm lại giúp mình thu hút sự chú ý của mọi người trong quán rượu chứ?

Hơn nữa, với trình độ ám côn của Lưu Manh Đòi Nợ bình thường thì ngay cả một con lợn rừng cũng không làm choáng được, vì lý do này nên mình còn chuẩn bị một loạt những phương án cưỡng ép bắt người. Thế nhưng hôm nay trạng thái của hắn lại vô cùng khác thường, một kích trí mạng, thẳng tay đánh ngã "Ô Yêu Vương" tiếng tăm lừng lẫy. Chẳng lẽ trình độ của Mệnh Phàm lại không bằng cả một con lợn rừng? Đây là điều không thể nào!

Thế nên hành động của chúng ta thuận lợi đến vậy khả năng cực lớn là do Mệnh Phàm chủ động phối hợp. Nhưng tại sao hắn ta lại muốn phối hợp hành động với chúng ta, vả lại, sao hắn có thể biết được kế hoạch của chúng ta chứ, hay là ngay từ đầu hắn đã chú ý đến bang Long Hổ chúng ta rồi?

2.41655 sec| 2426.117 kb