Mặt Lãnh Tiểu Lộ đầy ý cười, Tiêu Trần trợn mắt nói: “Tiểu Lộ, cậu qua đây.”
Lãnh Tiểu Lộ nghe Tiêu Trần gọi mình thì vui vẻ nhún nhảy.
Kết quả vừa đến bên cạnh Tiêu Trần, lại thấy sắc mặt đối phương nghiêm nghị, vẻ mặt sừng sộ: “Cười cái gì mà cười?”
Lãnh Tiểu Lộ thấy Tiêu Trần bày ra vẻ mặt thối hoắc với mình, có chút không biết làm sao, cúi đầu dùng tay vân vê góc áo.
Tiêu Trần vỗ trán, mẹ nó, đây là lòng thiếu nữ nhộn nhạo à!
“Nghiêm, ngẩng đầu, ưỡn ngực, cong mông lên coi.”
Lãnh Tiểu Lộ làm theo lời Tiêu Trần nói, kết quả thẹn thùng đến mức hai gò má đỏ bừng, mặt như hoa đào.
Tiêu Trần lại che mắt nói: “Bẻ kiểu méo gì cũng không thẳng lại được rồi.”
“Sau này đường là người đứng đầu địa ngục, suốt ngày xấu hổ ngại ngùng thì còn ra thể thống gì hả? Hôm nay anh phải dạy chú đạo làm vua mới được.”
Tiêu Trần vẫn khá là yêu thích Lãnh Tiểu Lộ, đương nhiên đây không phải là tình yêu tình báo gì, chỉ đơn thuần là sự yêu thích của người lớn đối với đứa nhỏ nhà mình mà thôi.
Mấy lần biểu hiện của Lãnh Tiểu Lộ đều khiến Tiêu Trần rất hài lòng, một lần ở sông Tịch Tịnh, một lần ở nhà của hắn.
Đối mặt kẻ thù, cậu trai nhìn có vẻ nhu nhược yếu nhớt này lại thể hiện ra tính bền bỉ và máu lạnh kinh người.
Đối với chuyện làm chủ địa ngục, Lãnh Tiểu Lộ cũng nghe Bạch Mã tướng quân nhắc tới một lần, nhưng người hơi mơ hồ như cậu ta lại không để trong lòng.
Bây giờ lại nghe Tiêu Trần nhắc tới, Lãnh Tiểu Lộ gãi đầu hỏi: “Anh Tiêu Trần, chủ địa ngục mà các anh nói là cái gì vậy?”
Tiêu Trần cũng không định lừa gạt Lãnh Tiểu Lộ, việc này sớm muộn gì cậu ta cũng phải biết, sớm biết một chút thì tiện cho việc chuẩn bị tâm lý.
Tiêu Trần thuật lại những lời của Bạch Mã tướng quân, cái gì mà địa ngục lại mở ra, khởi động lại bánh xe luân hồi này kia, khiến Lãnh Tiểu Lộ nghe mà ngơ hết cả người.
Cuối cùng Lãnh Tiểu Lộ cong môi, rặt vẻ không tình nguyện nói: “Tại sao lại là em, em mới không muốn đi làm vua gì đó đâu.”
Tiêu Trần suýt nữa thì phun ra một búng máu, mạch suy nghĩ của con hàng này đúng là sạch sẽ đến mức kỳ lạ.
Truyện lớn bằng trời rớt xuống đầu mà cậu ta còn không vui. Chuyện người khác khóc ông nội, kêu bà ngoại còn không cầu được, trong mắt cậu tại chẳng đáng một cắc.
Về phần tại sao cố tình lại là Lãnh Tiểu Lộ, Tiêu Trần nghĩ có lẽ là do linh hồn của cậu ta chính là một vị m Thần, trời sinh đã có tác dụng hiệu lệnh, áp chế những thứ âm tà.
Còn có một mớ vận khí tử sắc bự chảng trên đầu, không đi làm Vua ~ tèn tén ten, thì thật có lỗi với khí vận kia.
Vua ~ tèn tén ten: kiểu hiệu ứng mỗi khi nhân vật quan trọng xuất hiện thì thường kèm nhạc nền (bgm).
Vua ~ tèn tén ten: kiểu hiệu ứng mỗi khi nhân vật quan trọng xuất hiện thì thường kèm nhạc nền (bgm).
Nói cho cùng, Lãnh Tiểu Lộ chính là người cực kỳ may mắn, Tiêu Trần dự là con hàng này có nằm im trên giường thì sợ rằng cũng có đại cơ duyên đập vào đầu.
“Úi trời, đi địa ngục tốt lắm ấy, làm đại sơn vương, cả ngày được người ta hầu hạ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn có đống lớn nữ quỷ xinh đẹp, chẳng phải là sướng lắm à.”
Nghe xong lời Tiêu Trần nói, Lãnh Tiểu Lộ bĩu môi, còn thiếu mỗi bật khóc: “Em thèm vào mà đi Đại Ngục gì gì đấy, không muốn nữ quỷ gì hết.”
Lãnh Tiểu Lộ nói rồi cúi đầu xuống, giọng càng ngày càng nhỏ: “Em chỉ muốn đợi ở đây, ở bên cạnh anh Tiêu Trần.” Đến cuối cùng, giọng bé đến gần như không thể nghe thấy.
“Cậu nói gì, lớn tiếng chút coi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tiểu Lộ đỏ ửng, hốt hoảng nói: “Không... không... không có gì.”
“Rồi rồi rồi, việc này sau này hãy nói, từ hôm nay trở đi cậu theo tôi học đạo làm vua.”
Tiêu Trần nghĩ lại thì thấy chả ổn tí nào, mình đi theo con đường Bá đạo, liên quan chó gì đến Vương đạo đâu, thậm chí còn xung đột nữa kìa.
“Tiểu Long Nhi, Tiểu Long Nhi...” Tiêu Trần quay sang, há họng gào lên với hắc đao, cuối cùng cũng gọi được Ngục Long mặt lạnh như tiền ra.
Nhìn thấy Ngục Long, Lãnh Tiểu Lộ kinh ngạc há to miệng.
Một lúc lâu sau mới phun ra một câu nói: “Chị, chị gái thật đẹp.”
“Chị gái?”
Vẻ mặt Tiêu Trần cổ quái nhìn Ngục Long, cô nàng này không biết đã sống bao lâu, mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, có khi là mấy triệu năm cũng nên. Chỉ cần thân đao Ngục Long không bị hủy, cô có thể sống mãi, đâu mới thật sự là không già không chết.
Kêu một lão bất tử như vậy là chị gái, cứ khiến Tiêu Trần thấy quái quái.
Thế nhưng ngoài dự đoán của Tiêu Trần, nghe được xưng hô là chị gái, vậy mà khoé môi Ngục Long lại hơi cong lên, có dấu hiệu muốn cười, ca này hiếm à nha.
Đây đúng là cây vạn tuế nở hoa mà, xem ra chỉ cần là giống cái, không quan trọng là người hay là yêu, đều có tập tính của chủng loại này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo