Vương Thăng như suy tư gì.
“Ngươi nói ngươi có thể đánh bại võ giả cấp 4, là thật sự?”
Từ Khúc cảm thấy Vương Thăng đang trào phúng mình, nhưng không có chứng cứ.
“Đương nhiên là thật, ít nhất ngươi cũng là võ giả cấp 5 rồi đi, thậm chí trong số võ giả cấp 5 cũng coi là kẻ mạnh, ta đương nhiên đánh không lại ngươi!”
Vương Thăng thỏa mãn, hắn chỉ chờ những lời này.
Thì ra mình đã có thể coi như võ giả cấp 5 sao? Vậy thì ăn nhiều Thập Toàn Đại Bổ như thế không có phí phạm.
Tuy Từ Khúc có điểm đặc thù, nhưng thực lực có hơi yếu, hẳn là chưa gặp qua việc đời, không chừng phán đoán có lệch lạc nhất định.
Cho nên hắn có thể giảm thực lực của mình một chút, tính là võ giả cấp 4 đi!
Như vậy đã là cao hơn hai cấp so với phán đoán trước đó, không thể nhiều hơn.
“Đa tạ ngươi, dưỡng thương cho tốt đi!”
Nói xong hắn cầm công pháp đặt trên bàn trước khi đấu võ rồi rời đi.
“Lão Kỷ, ta mượn công pháp hai ngày trước, sau đó sẽ trả lão.”
Cứu người và thu nhận người đều không phải chuyện của hắn, công pháp này hắn cũng sẽ không giấu đi, nhưng hắn quả thật muốn nghiên cứu một chút, cho nên chỉ có thể tạm thời mượn.
“Không có gì, ta cũng không hiểu, đúng lúc có ngươi xem giúp.”
Ai biết loại công pháp này có phải thật hay không, đúng lúc để cho Vương Thăng thân là võ giả nhìn xem.
Vương Thăng cứ thế cầm công pháp rời đi, chỉ để lại Từ Khúc với vẻ mặt ngơ ngác.
“Có phải hắn ngứa mắt ta hay không, cái gọi là luận bàn thật ra chỉ là một lý do để đánh mình một trận thôi sao?”
Từ lúc đầu, thái độ của Vương Thăng với hắn ta vẫn bình thường, hiện giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa sao?
Từ Khúc càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Cuối cùng tất cả cảm xúc đều hóa thành một chữ, đáng tiếc không dám nói ra.
Chỉ mới là nhìn không thuận mắt đã tìm cớ đánh hắn ta một trận, nếu mắng một câu, còn không biết sẽ gặp chuyện gì.
Trên thực tế, Vương Thăng thật sự không có suy nghĩ này.
Từ Khúc thật sự bắt đầu trị liệu khiến hắn thấy tốt hơn không ít.
Ít nhất không phải loại người phiền toái lại không có chút tác dụng kia.
Hắn luận bàn chỉ là muốn xem thực lực của mình và xem có thể tăng trưởng tiến độ Bát cực quyền hay không.
Hiện giờ hắn đã đạt được cả hai mục đích.
Thực lực của hắn có thể xác nhận là võ giả tứ cấp 4, Bát cực quyền cũng có tiến bộ nhất định.
Từ “Bát Cực Quyền: 8 (25%)” biến thành “Bát Cực Quyền: 8 (30%)”.
Có lẽ là do Từ Khúc không mạnh bằng Sơn Quân, đồng thời do cấp bậc Bát cực quyền cao hơn, nên tiến độ tăng trưởng không đáng sợ bằng lần trước chiến đấu với Sơn Quân.
Nhưng mà cũng nhanh hơn tự mình luyện nhiều, mới vài phút đã tăng trưởng 5% tiến độ.
“Xem ra còn phải tới nhà lão Kỷ thêm vài lần!”
Lúc này Từ Khúc giống với Sơn Quân lần trước, rùng mình một cái.
Nhưng hắn ta lại không nghĩ nhiều như Sơn Quân, hắn ta còn đang khổ sở chuẩn bị thuốc viên cần dùng cho trị liệu ngày mai.
…
Sau khi Vương Thăng về đến nhà, bèn lấy công pháp mà Từ Khúc chép ra xem.
Không thể không nói, về chuyện này, Từ Khúc vẫn không hề làm cho có lệ.
Có lẽ hắn ta cho rằng Vương Thăng không dùng được, phỏng chừng là cho người trong thôn xem, cho nên còn ghi chép một số tri thức cơ sở của võ giả xuống.
Những tri thức này Vương Thăng cũng rất cần.
Nhưng xem vài lần xong, hắn đã có chút thất vọng rồi.
Những tri thức này quá mức cơ sở, hắn dường như đọc hết rồi, lại cũng như chưa xem cái gì.
Cơ sở đại diện cho Tông sư trở lên thì không cần suy nghĩ.
Mà tri thức dưới Tông sư, Vương Thăng xem xong thì tổng kết ra một câu.
“Dưới Tông sư, tăng khí huyết!”
Tuy rằng Từ Khúc viết không ít, nhưng trên thực tế, nội dung hữu hiệu chính là mấy chữ này.
Võ giả dưới Tông sư, không có nhiều thứ lằng nhằng như vậy, chủ yếu chính là tăng khí huyết, chỉ có tới võ giả cấp 9 mới có thể tìm được con đường Tông sư, đáng tiếc Từ Khúc cũng không rõ con đường Tông sư lắm, không ghi lại bất cứ cái gì.
Đọc đến đây, Vương Thăng lập tức mất đi hứng thú với công pháp này trong nháy mắt.
Hắn có công pháp tăng lên khí huyết, Tám đoạn cẩm đã có được hiệu quả cực mạnh, hoàn toàn đủ dùng.
Nhưng sau này hắn vẫn sẽ đọc thêm một chút.
“Được rồi, lần này có thể hoàn toàn từ bỏ!”
Nhìn công pháp của võ giả thế giới này, Vương Thăng có thể nói ra một cách khẳng định.
Tuy rằng lúc đầu có chút giống, đều là kích phát khí huyết chi lực của mình, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, thứ hắn tu luyện đã sớm không phải hệ thống của thế giới này.
Từ một khắc quyết định tạo căn bản trong đan thuật kia, hắn đã đi lên một con đường hoàn toàn khác.
Ví dụ như trong công pháp của thế giới này có một lý luận, khi khí huyết chi lực đạt tới trình độ nhất định, sẽ sinh ra sợi khí huyết chi lực thứ hai, thực lực sẽ tăng cường, khi khí huyết chi lực đạt tới mười sợi thì sẽ đột phá trở thành võ giả cấp 2…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo